TỔ QUỐC PHÁT NGƯỜI YÊU



16.
Tôi hét lên, kéo Lâm Hàm San bỏ chạy.

Nhưng đã quá muộn, những người phía sau đã đuổi kịp và túm tóc tôi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ trong thời đại yên bình này, còn có chuyện khủng khiếp như vậy.

Lâm Hàm San và tôi bị bắt cóc.

Những người bắt cóc chúng tôi là một nhóm buôn lậu, không chỉ buôn lậu mà còn buôn bán ma túy.

Trước đây tôi chỉ thấy cảnh này trong phim, bất cứ khi nào nguy hiểm xảy ra, nam chính sẽ từ trên trời rơi xuống và giải cứu nữ chính một cách thuận lợi.

Thật không may, tôi không đợi được nam chính của mình.

Gần đây có một hòn đảo hoang, hòn đảo này nhỏ đến mức khi thủy triều lên sẽ bị nhấn chìm gần hết, chỉ còn lại một phần chóp ở giữa.

Trên đảo có một ngôi nhà dột nát. Tôi không biết trước đó có ngư dân nào đã sống ở đây hay không, nhưng có một số tàn thuốc và đồ uống lộn xộn.

Có thể….

Bọn bắt cóc chĩa súng vào cả hai chúng tôi.

“Ai họ Lâm, gọi cho cha của cô và yêu cầu ông ta chuẩn bị năm triệu tiền mặt.”

Hóa ra là nhắm vào Lâm Hàm San, tôi cười nhạt, đây thực sự là một tai họa không đáng có.

Vẻ mặt của Lâm Hàm San thay đổi ngay lập tức.

Cô ấy hét lên “Ahhhh”, đứng dậy với khẩu súng vẫn còn trên trán, nhìn chằm chằm vào kẻ bắt cóc đầy đe dọa.

“Năm triệu, anh đang sỉ nhục ai?”

“Tôi chỉ đáng giá số tiền này sao? Nếu tin tức truyền ra ngoài, tôi còn có thể đi chơi ở Hạ thành sao?”

Những kẻ bắt cóc nhìn nhau, người thanh niên cầm đầu nheo mắt nhìn Lâm Hàm San.

“Vậy ý cô là sao, cô muốn giá bao nhiêu?”

“Tám mươi triệu, thiếu một phân, anh chặt đầu tôi.”

Lâm Hàm San hếch cằm tự hào.

“Đưa điện thoại đây, tôi gọi cho bố tôi.”

Kẻ bắt cóc bị Lâm Hàm San làm cho giật mình, một vài người ra ngoài xì xào bàn tán. Nhờ có cô gái trẻ này mà bọn bắt cóc đối xử với chúng tôi tốt hơn nhiều.

Đặc biệt là người cầm đầu trẻ tuổi kia, còn đưa cho chúng tôi hai chai nước uống.

“Tiểu thư, cô có biết 80 triệu tiền mặt nặng bao nhiêu không? 920 kí lô, 1800 cân đó! Nó có thể lấp đầy căn phòng này, cô đừng làm khó tôi, lát nữa họ vào, cô đổi thành 8 triệu, cô nghe chưa?”

Thanh niên thấp giọng xuống, tóc mái dày che khuất đôi mắt, nhìn không rõ biểu cảm, nhưng ngữ khí lại rất bất đắc dĩ.

Lâm Hàm San bướng bỉnh hếch cằm lên.

“Không, đây là lần đầu tiên tôi bị bắt cóc, nhất định không thể ít hơn con số này, một hào cũng không được.”

Hai người họ sắp cãi nhau, mọi thứ ngày càng phát triển theo hướng mà tôi không thể hiểu được.

17.
Tôi cảm thấy 80 triệu của Lâm Hàm San đã phá vỡ kế hoạch của những kẻ bắt cóc này rất nhiều, ba người bọn họ ngày nào cũng cãi vã bên ngoài, sắc mặt của thanh niên cầm đầu càng ngày càng đen.

Vào một đêm mưa bão, sau khi hai người kia đã ngủ say, người thanh niên đưa tôi và Lâm Hàm San đi. Cuối cùng, Lâm Hàm San cũng đã tỉnh.

“Ngày mai người khác lại tới, đến lúc đó rất phiền toái, hai người đêm nay đi đi.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh và phản ứng lại.

“Anh có phải đặc vụ bí mật trong huyền thoại không?”

Anh không nói, chỉ tay ra ngoài. Hai chúng tôi cẩn thận đứng dậy và nhón gót đi, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

“Tôi đã liên lạc người tới đón các cô, nhưng thuyền không thể tới gần, sẽ gây ồn ào, các cô biết bơi không? Bơi vài trăm mét theo hướng đó.”

Tôi gật đầu, nhìn biển lặng trong đêm tối, tôi thực sự sợ chết khiếp. nhưng vẫn dũng cảm bước đi. Chúng tôi hít một hơi, tay trong tay với Lâm Hàm san đi về phía trước.

Kết quả, mới đi được hai bước, đại tiểu thư này hét lên chói tai.

“A…có thứ gì đó đâm vào chân tôi…”

Nói xong vùng khỏi tay tôi, kinh hoàng chạy trở về.

“Muộn rồi, cô đi trước đi!”

Tôi bị đồng chí nằm vùng đẩy một cái, sóng ập đến cuốn tôi xuống biển.

Tôi không dám nhìn lại, liều mạng lao về phía trước.

Vừa bơi vừa khóc, trong lòng cảm thấy ủy khuất, đem Trần Hoài mắng cả ngàn lần.

Tôi cũng biết mình không có lý do gì để mắng anh ấy, nhưng tôi đã xem quá nhiều phim thần tượng và tiểu thuyết, trong lúc nguy nan, tôi luôn hy vọng người yêu của mình sẽ từ trên trời giáng xuống như một anh hùng tuyệt thế.

Kết quả là tôi chỉ có một mình trong đại dương đen tối này, dường như có vô số quái vật ẩn nấp dưới nước, sẵn sàng há cái miệng đẫm máu để nuốt chửng tôi, nhưng Trần Hoài không hề hay biết.

Không chỉ không biết, tôi còn không liên lạc được với Trần Hoài.

Chờ đến khi anh quay về, tâm tình cũng đã sớm bình tĩnh lại, tôi không còn muốn nói chuyện nữa.

Sau này hai người chúng tôi ở bên nhau, không biết sẽ phải đối mặt với bao nhiêu tình huống như thế này.

Nước biển lạnh như băng, cái lạnh xuyên qua lỗ chân lông chui vào từng kẽ xương, chưa một giây phút nào tôi tỉnh táo như vậy.

Tôi bắt đầu có chút hối hận, liệu mình có thể thực sự chấp nhận tình yêu này hay không.

Hân hoan vui vẻ, bi thương thống khổ đều không có ai để trò chuyện, không có ai đồng hành.

Cho dù khoảnh khắc đen tối hay đáng sợ đến đâu, tôi cũng phải một mình gánh vác.

Một làn sóng lớn đột nhiên dâng lên từ xa, như thể trong bóng tối có thứ gì đó khổng lồ đang tiến về phía tôi.

Lúc đó, nỗi sợ hãi và hoảng loạn trong lòng tôi lên đến đỉnh điểm.

Tôi nhắm mắt lại và khóc.

“Trần Hoài, tôi muốn chia tay với anh!”

18,
Một chiếc tàu cao tốc cắt qua những con sóng và dừng lại trước mặt tôi, một bàn tay vươn ra khỏi tàu, giữ lấy cánh tay tôi.

“Hạ Tình, em vừa nói gì đó?”

Tôi mở to mắt kinh ngạc.

“Trần Hoài?”

Trần Hoài sắc mặt tái xanh, nhấc tôi ra khỏi mặt nước.

Tôi ngã ngồi bên trong tàu, cảm giác châm đạp xuống đất khiến những sợi dây căng thẳng trong lòng tôi đột nhiên được nới lỏng.

Tôi ôm đầu gối khóc, Trần Hoài thở dài, ngồi xổm xuống ôm lấy tôi.

“Bị dọa sợ?”

Tôi gật đầu, vòng tay qua cổ anh.

“Em sắp bị hù chết rồi.”

Trần Hoài vỗ lưng an ủi tôi, trò chuyện với tôi liên tục và chuyển hướng sự chú ý của tôi.

Hôm qua trở về, anh nhận được thông báo từ cảnh sát địa phương, họ yêu cầu quân đội phối hợp để bắt giữ bọn bắt cóc.

“Chuyện này cha mẹ em còn chưa biết, Vương Phương cũng không dám nói với họ, tim của cha em không tốt, đêm nay em nên ở ngoài một đêm, thu dọn đồ đạc ngày mai trở về, để họ đừng lo lắng.”

Với giọng điệu trầm tĩnh lạnh lùng, như thể anh đang ra lệnh cho cấp dưới của mình làm điều gì đó, tôi càng cảm thấy ủy khuất.

Trở lại bờ biển, Trần Hoài tìm một khách sạn và đưa tôi đến nhận phòng.

Sau khi tắm xong, tôi mặc áo choàng tắm đi ra, nhìn thấy Trần Hoài đang ngồi trên sô pha, sắc mặt nghiêm nghị, quai hàm hóp chặt.

“Đồng chí Hạ Tình, nói cho anh biết, lời vừa rồi của em là có ý gì.”

Tôi bước đến ngồi trên giường, mím môi không nói.

Nói gì bây giờ, nhìn khuôn mặt của Trần Hoài, ai có thể nói chia tay chứ.

“Hạ Tình, hai chữ quân nhân là vinh dự, nhưng cũng là trách nhiệm.”

Trần Hoài đi tới ngồi xổm trước mặt tôi, nắm tay tôi, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc và trang trọng như vậy.

“Bố mẹ anh đều là quân nhân, theo trí nhớ của anh, thì cả gia đình đã không ở bên nhau một năm rồi, bố anh thường nói, một nhà chúng ta không đoàn viên, nhưng vạn nhà lại được đoàn viên.”

“Vạn nhà đoàn viên trở thành lý tưởng và tìn ngưỡng của anh. “

“Không phải ai cũng có thể làm vợ quân nhân. Sau này sẽ có rất nhiều thời khắc khó khăn, chật vật. Anh hy vọng em thận trọng suy nghĩ, xem xét cẩn thận mối quan hệ này.”

Trần Hoài đứng dậy đi ra cửa.

“Anh không có cách nào luôn ở bên cạnh em. Em hãy suy nghĩ kỹ rồi liên lạc với anh.”

Đầu óc tôi rối bời.

Trước Sau

Facebook Comments Box

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *