7.
Rõ ràng, việc Trần Hoài không bận và cách hiểu của tôi về việc không bận là hai khái niệm khác nhau.
Tin nhắn tôi gửi đi không được trả lời ngay, dù có trả lời anh cũng không nói nhiều, đúng là một người đàn ông thép.
Tôi không biết phải làm sao, có lúc tôi thầm hờn dỗi một mình.
Sau khi gửi một tin nhắn WeChat khác nhưng không nhận được hồi âm, tôi tức giận, trực tiếp bấm gọi video cho Trần Hoài.
Sau khi đổ chuông vài lần, điện thoại bất ngờ được kết nối.
Trong video xuất hiện hai gương mặt lạ hoắc, nhìn qua còn rất trẻ, ước chừng mười tám, mười chín tuổi.
“Oa, là người đẹp.”
“Nói bậy gì đó, chị dâu, chào chị dâu.”
“Xin chào, xin hỏi Trần Hoài có ở đó không?”
Tôi chào họ, họ hào hứng vẫy tay với tôi, sau đó video bắt đầu thay đổi góc độ.
Trong video, một chiếc xe bọc thép khổng lồ xuất hiện, một người đàn ông mặc quần dài, đi ủng quân đội đang cởi trần cọ rửa đường ray. Anh cao lớn và mạnh mẽ.
Tôi thề tôi chỉ nói chiếc xe thôi.
Làn da màu đồng, lưng rộng, cơ bắp hai bên nổi lên và cột sống hơi trũng xuống, giống như một ngọn đồi cong hoàn hảo. Đặc biệt là phần eo, sau đó là mông…
Không, không, không.
“Hai đứa nhóc kia, làm việc gì cũng chiếu lệ, thấy không, phải lau như vậy…”
Trần Hoài đi qua, cơ bụng 8 múi của anh ấy hiện trên máy quay.
“Nhìn cái gì vậy hả? Đang ngứa tay mà còn dám lấy điện thoại của anh. Cái này, ôi… thật ngu ngốc!”
Một lúc sau, khuôn mặt của Trần Hoài xuất hiện trong video, hai gò má hơi ửng hồng, biểu cảm có chút mất tự nhiên.
“Tiểu Tình.”
Tôi càng mất tự nhiên hơn, đỏ mặt gật đầu.
“Ừm, vừa rồi em gửi tin nhắn WeChat cho anh, không thấy trả lời, cho nên em gọi video.”
Trong khi nói chuyện, tôi cố gắng nhìn xuống, nhìn rõ cơ bắp của Trần Hoài qua màn hình, quai hàm tôi bất giác nhếch lên, miệng mím thành một đường.
“Cơ bụng có đẹp không?”
“Đẹp!”
Lời vừa dứt, tiếng cười trong trẻo của Trần Hoài truyền đến, tôi đỏ mặt ngập ngừng không nói nên lời.
“Lần tới gặp nhau, anh sẽ cho em thấy người thật luôn.”
Tôi chưa kịp nói thì Trần Hoài đã tắt video. Tôi ném điện thoại đi, che mặt và hét lên một tiếng.
A, sao dáng người của anh lại hoàn hảo như vậy, hãy tha thứ cho em vì đã không trả lời WeChat của anh.
8.
Ngày 16 tháng 8 là ngày đánh cá.
Mẹ tôi hào hứng đi đi lại lại trong phòng khách vào sáng sớm.
“Tình Tình, cùng mẹ đi thôn Hoa Trúc đi, anh họ của con ở thôn Hoa Trúc kết hôn, hôm nay có thể đón thuyền đánh cá về, chúng ta đến đó ăn cơm!”
Tôi lắc đầu.
“Con không đi… “
Phiền phức nhất là đi thăm họ hàng thân thích, ơ, đợi đã, thôn Hoa Trúc?
Nơi tôi đến ăn tối ngày hôm đó nằm cạnh thôn Hoa Trúc.
“Mẹ, con đi, con đi!”
Tôi nhảy ra khỏi giường và bắt đầu lục tung quần áo để chọn chiếc váy đẹp nhất.
Sau khi ăn mặc cẩn thận, mẹ chọc ghẹo tôi.
“Ai không biết còn tưởng con đi gặp người yêu.”
Sắp được gặp người yêu rồi, vui quá. Tôi theo mẹ đến thôn Hoa Trúc, theo phong tục của thôn, mỗi hộ gia đình sẽ mời họ hàng và bạn bè ăn tối vào ngày đánh cá.
Nhà dì bận rộn, thấy chúng tôi, dì tranh thủ chút thời gian bận bịu để nói chuyện với mẹ tôi.
“Chị ơi, em sợ chết khiếp. Mấy ngày nay gió không lớn, nhà thờ họ trong thôn đột nhiên đổ sập, ai cũng bảo không lành, hôm nay nhiều người ngại ra khơi”.
“Sập? Có ai bị thương không?”
“Không có, trong thôn đã mời quân đồn trú bên cạnh giúp thu dọn nơi đó.”
Mắt tôi lập tức sáng lên, quân đồn trú bên cạnh? Đó không phải là nhóm của Trần Hoài sao?
Tôi lập tức lấy một túi trái cây.
“Anh họ, mẹ, con đi an ủi đồn binh.”
“Tiểu Tình nói có lý, quả nhiên là nghiên cứu sinh, mang theo cái này, còn có mấy chai nước uống nữa.”
Tôi xách một túi đồ lớn đến từ đường, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của Trần Hoài. Anh đứng trước một đống đổ nát và bình tĩnh chỉ huy, khuôn mặt điển trai của anh gần như lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.
Có rất nhiều cô gái đang quan sát xung quanh.
“Trần tiểu đoàn trưởng… “
Tôi bước đến bên anh, mỉm cười và giơ đồ trên tay lên.
“Em mời anh uống một chai nhé.”
9.
“Hạ Tình, cô đừng lãng phí thời gian, Trần tiểu đoàn trưởng sẽ không nhận đâu, kỷ luật của họ rất nghiêm khắc, trong thôn đưa nhiều đồ như vậy cũng không nhận.”
Một giọng nói nũng nịu vang lên, tôi quay đầu lại thì thấy đó là Lâm Hàm San, người cùng thôn. Khi còn nhỏ, tôi thường đến nhà anh họ, tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ với một vài người bạn cùng trang lứa trong thôn. Sau đó khi đi học trung học và đại học, mối quan hệ dần trở nên xa cách.
Cha của Lâm Hàm San là trưởng thôn, cô xuất thân từ một gia đình nề nếp, xinh đẹp từ nhỏ, luôn hành xử như một công chúa cao sang.
Cô ấy bước đến bên chúng tôi và nhìn Trần Hoài một cách ngại ngùng.
“Trần tiểu đoàn trưởng nói, không được lấy đồ của nhân dân dù chỉ là một cây kim sợi chỉ…”
Vừa dứt lời, Trần Hoài đã nhận lấy đồ uống từ tay tôi và vặn nắp chai.
Đôi mắt của Lâm Hàm San mở to, cô ấy giậm chân giận dữ.
“Trần tiểu đoàn trưởng, anh không công bằng, tại sao lại nhận đồ của Hạ Tình mà không nhận đồ của tôi?”
Trần Hoài đứng đối diện tôi, ánh mắt dán chặt vào mặt tôi, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
“Cô ấy không phải quần chúng nhân dân.”
“Cô ấy là người nhà của tôi.”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, tôi ngước nhìn anh, trong lòng tràn đầy bong bóng màu hồng.
“Ở đây nắng gắt, em đến bóng cây đằng kia chờ anh.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đi đến một bên nhìn Trần Hoài bận rộn, phế tích của từ đường nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ. Trưởng thôn nắm lấy tay Trần Hoài và nồng nhiệt mời anh ở lại đây ăn tối, nhưng Trần Hoài từ chối.
“Hạ Tình, anh dẫn bọn họ trở về doanh trại trước. Ngày mốt anh được nghỉ sẽ đến tìm em.”
Hả, anh phải đi bây giờ sao? Tôi chỉ mới nói được có hai câu thôi mà.
Tôi miễn cưỡng nhìn Trần Hoài, đầu nóng lên.
“Em sẽ đi cùng anh.”
Trần Hoài sửng sốt.
Tôi ngượng ngùng hỏi:
“Em không thể đi được sao?”
“Có thể.”
Trần Hoài nhìn tôi thật sâu.
“Em muốn đi thật sao?”
Dưới ánh nắng, đôi đồng tử màu hổ phách của anh tỏa sáng lấp lánh, không hiểu sao lại khiến tôi liên tưởng đến đàn sói đói trên thảo nguyên.
Posted inTruyện Ngắn
TỔ QUỐC PHÁT NGƯỜI YÊU
Facebook Comments Box