TỔ QUỐC PHÁT NGƯỜI YÊU



4.
Tôi mặc kệ mẹ, cầm di động trở về phòng, bấm vào giao diện trò chuyện với Trần Hoài.

Trầm ngâm hồi lâu, tôi gõ mấy chữ: “Anh có ở đó không?”

Tôi gửi nó đi, nhưng không có gì xảy ra, cứ sau vài phút tôi lại kiểm tra một lần, nhưng không thấy có phản hồi.

Mấy ngày sau vẫn không có tin tức gì của Trần Hoài, lúc đầu tôi tràn đầy kỳ vọng, về sau dần nản lòng.

Quên đi, tôi không biết anh ấy có nói đùa không.

Vào ngày cuối tuần, tôi cùng bạn bè đến một quán ăn để ăn tối, cô bạn thân Vương Phương kéo tay áo tôi, mặt đầy si mê.

“Có một anh chàng đẹp trai ở đằng kia, thật đẹp trai….Hạ Tình, mình giúp cậu lấy thông tin liên lạc nhé, chịu không?”

Tôi quay đầu lại thì thấy anh chàng mặc chiếc quần đùi trắng đơn giản, áo cắt cúp gọn gàng, khá đẹp trai và có vẻ quen quen.

Tôi lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến Trần Hoài.

“Quên đi, mình không có hứng thú.”

“Ây da, cậu muốn độc thân đến khi nào, đã đến lúc tìm bạn trai rồi.”

Vương Phương vừa nói xong là thực hiện ngay, cậu ấy xắn tay áo, lao sang bàn bên cạnh, không ngừng văng nước miếng chỉ về phía tôi. Tôi xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn về hướng đó.

Một lúc sau, anh chàng đẹp trai đứng dậy đi về phía tôi.

“Tiểu Tình?”

Giọng nói vô cùng quen thuộc, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh một lúc trước khi nhận ra.

“Anh là, Trần Hoài?”

Trần Hoài cau mày.

“Em còn không nhận ra anh?”

“Anh mặc đồ như thế này em không nhận ra.”

Lời vừa dứt, bên cạnh liền nhất thời vang lên tiếng thở dốc.

“Không không, ý của em là, sau khi thay quần áo ra nhìn không giống anh.”

Trời càng lúc càng tối, mặt tôi càng lúc càng đỏ, mấy đứa bạn cùng bàn nhìn chúng tôi rồi la ó um sùm.

Trần Hoài nhướng mày.

“Chỉ nhận quần áo, không nhận người?”

Anh vươn tay nắm lấy cánh tay tôi, đi về phía bãi biển yên tĩnh.

“Vậy anh cần phải khắc sâu ấn tượng với em.”

5.
Nước biển xanh hòa với màu trời xám thăm thẳm, những con sóng chậm chạp xô vào bờ, lặng lẽ thấm đến lòng bàn chân.

Tim tôi đập như trống trận, có chút hoảng loạn.

“Trần Hoài, chân em ướt rồi, anh buông tay ra đi.”

Lòng bàn chân ngâm trong nước, cát mịn chen vào, dính vào mũi giày, bàn tay tôi nằm trong một bàn tay rộng lớn, ấm nóng, nóng đến mức tôi không biết phải nói gì.

Trần Hoài cười tủm tỉm rút tay về.

“Hôm nay anh gọi cho em cả ngày, sao em không bắt máy?”

“Hả? Điện thoại em hết pin.”

Tôi ảo não vỗ đầu, hôm nay ra ngoài không có sạc đủ pin, lại bị Vương Phương kéo đi nên tôi cũng quên mất chuyện đó.

Trần Hoài thở phào nhẹ nhõm.

“Không có chuyện gì, anh còn tưởng em giận. Trước đó một tuần, bọn anh ra biển huấn luyện, anh không được giữ điện thoại chứ không phải cố ý không trả lời tin nhắn của em.”

Nghe vậy tôi càng tự trách mình hơn. Nghề nghiệp của Trần Hoài rất đặc biệt, thật khó khăn lắm mới có một ngày hẹn họ với tôi, tôi lại để anh ấy đi một mình.

“Xin lỗi, Trần Hoài, bây giờ đã muộn như vậy …”

“Vẫn chưa muộn.”

Trần Hoài ngắt lời tôi bằng một giọng trầm khàn, nhưng đôi mắt anh nhìn tôi như ánh sao lấp lánh.

Anh khẽ cúi người ghé sát vào tai tôi, hơi thở nóng ấm thổi bay những sợi tóc lòa xòa bên tai tôi.

“Vẫn chưa muộn đâu, chuyện muốn làm vẫn còn kịp…”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, tôi hoảng sợ lùi lại một bước. Lúc chân tôi bị trẹo một bên, Trần Hoài vòng tay quanh eo đỡ tôi dậy.

Hơi nóng kinh người xuyên qua lớp vải ngắn tay mỏng manh, tôi và Trần Hoài đứng sát vào nhau, tim đập loạn xạ, không phân biệt được là của anh hay của tôi.

“Tuần này anh phụ trách quản lý xe tăng xung quanh đây, không cần ra biển, cũng không cần giao lại điện thoại di động.”

“Mọi tin nhắn đều sẽ được trả lời.”

Trần Hoài dùng sức ôm chặt tôi một chút, sau đó buông ra, thuận thế nắm tay tôi.

“Đi thôi, muộn rồi, anh đưa em về.”

Tôi không phản ứng.

“Anh nói chuyện cần làm, là làm gì?”

Cứu mạng, sao tôi lại không cẩn thận nói ra hết suy nghĩ của mình vậy nè?

Quả nhiên, Trần Hoài kinh ngạc nhướng mày, trong đôi mắt phượng mảnh mai hiện lên ý cười.

“Bạn gái không hài lòng? Muốn tiến xa hơn một bước?”

“Em không phải, em không có, anh đừng có nói nhảm!”

Tôi buông tay Trần Hoài và chạy về phía trước.

6.
Gần đó có một dãy nhà để xe, đậu rất nhiều xe tăng, nhiệm vụ của Trần Hoài là dẫn người canh gác những chiếc xe tăng lội nước này. Vì vậy, tôi có thể thỉnh thoảng ra ngoài ăn tối với anh, nhưng không thể đi quá xa. Anh nói sẽ đưa tôi về, nhưng anh chỉ trả tôi về cho Vương Phương, rồi nhìn tôi lên xe rời đi.

Tôi vẫy tay với anh, xe chạy một quãng đường dài, tôi cứ nhìn về hướng của Trần Hoài.

“Trời ơi, tôi không thể chịu đựng được nữa, tình yêu của hai người thật nóng bỏng mà.”

Vương Phương vừa lái xe vừa bà tám.

“Tình huống vừa rồi quả thật rất kịch liệt, nhưng thời gian có chút ngắn.”

“Nói nhảm cái gì vậy! Chúng tôi chỉ tán gẫu một lúc thôi.”

“Không thể nào, chỉ tán gẫu thôi sao? Hạ Tình, cậu thật phí của trời!”

Vương Phương hét lên một tiếng, rồi cứ léo nhéo mãi trên đường về nhà, khiến não tôi muốn nổ tung.

Tôi bịt tai lại, lao ra khỏi xe như chạy trốn.

Về đến nhà, tôi mở điện thoại lên để sạc, quả nhiên trên điện thoại hiện lên một loạt tin nhắn của Trần Hoài.

Tôi vui vẻ lướt qua từng cái một, điện thoại của tôi rung lên, tin nhắn khác được gửi đến.

Trần Hoài: “Tiểu Tình, em về nhà chưa?”

Tôi: “em về đến nhà rồi.”

Trần Hoài: “Được, ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

Vậy thôi hả? Một biểu tượng cảm xúc cũng không có.

Tôi hơi thất vọng, nhưng cái ôm vừa rồi chợt hiện lên trong đầu tôi.

Vai anh rộng, vừa rồi ôm anh cũng chưa cảm nhận được gì nhiều, bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy cơ bắp dưới lớp áo của anh cứng ngắc, cả người tràn đầy sức lực.

Đêm nay chẳng được tích sự gì, tôi cười khẩy rồi ôm gối lăn ra giường.

Trước Sau

Facebook Comments Box

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *