THƯ ĐỒNG CỦA CÔNG CHÚA

10
Chớp mắt đã đến cuối năm, dưới sự kiên trì không ngừng của ta.

Trường Lạc có phần đầy đặn hơn trước, ta rất hài lòng, trước đây nàng gầy yếu như liễu rủ trước gió, nhìn thôi cũng thấy xót xa.

Hiện tại thì tốt rồi, trên người cũng có chút thịt.

Chỉ là, chiều cao của nàng sao có vẻ ngày càng tăng lên thế nhỉ?

Trước đây nàng chỉ cao hơn ta nửa cái đầu, giờ lại cảm thấy như cao hơn một cái rưỡi rồi?

Hay là do ta ăn chưa đủ nhiều?

Hỉ Thước giật lấy mứt quả trong tay ta: “Đừng ăn nữa, ăn no quá lát nữa cơm giao thừa không có sức để ăn đâu.”

Ta cười cợt làm nũng với Hỉ Thước: “Tỷ tỷ còn chưa biết sức lực của ta sao?”

Hỉ Thước đẩy nhẹ trán ta: “Chỉ có nha đầu nhà ngươi là giỏi ăn, nhìn thịt trên người ngươi kìa, đến mức này rồi mà còn không biết xấu hổ. Người ta nói ngươi là thư đồng, ai không biết còn tưởng ngươi đến cung Trường Lạc để ăn chực đấy.”

Bề ngoài ta vờ tức giận không để ý đến nàng, nhưng thực ra đang cúi đầu lén ăn mứt táo giấu trong tay áo.

11
Buổi tối, Trường Lạc từ cung yến lẻn về sớm, cùng chúng ta nấu lẩu ăn.

Uống vài chén rượu, ta cười khẽ nghiêng đầu, giơ tay đòi nàng lì xì, Trường Lạc cũng mỉm cười, lần lượt phát lì xì cho từng người.

Một cảnh tượng hòa thuận vui vẻ, đỏ rực rỡ như ánh xuân.

Sau đó, chúng ta cùng ra ngoài đốt pháo hoa. Tiếng pháo nổ “đùng đoàng”, tiếng lớn đến mức làm ta ù cả tai.

Trường Lạc liền đưa tay bịt tai ta lại, cả người ta liền chui vào lòng nàng.

Ngẩng mặt nhìn nàng, ta cảm nhận hơi ấm từ người nàng hòa cùng mùi thuốc pháo, tạo nên một ký ức mùi hương thuộc về riêng ta.

Sau một hồi náo nhiệt, các tiểu cô nương tản ra từng nhóm ba người năm người, người thì cắt giấy, người thì đánh bài, trong chốc lát đã chẳng còn một ai.

Trường Lạc cũng đi đến bài vị mẫu phi nàng thắp hương, canh giữ.

Chỉ còn lại mình ta ngồi trong sân cung Trường Lạc trống trải.

Ôm lấy một vò rượu thanh, bầu trời bỗng nhiên bắt đầu rơi tuyết.

Thật ra từ sáng sớm, nỗi nhớ nhà trong ta đã bắt đầu len lỏi trong lòng, đây là lần đầu tiên ta không ăn Tết ở nhà, phụ mẫu và các huynh trưởng chắc chắn cũng rất nhớ ta.

Chỉ là sợ ảnh hưởng đến tâm trạng mọi người, nên ta chỉ còn cách kìm nén thôi.

Giờ chỉ còn lại một mình, nỗi nhớ ấy liền dâng trào, nhấn chìm ta.

Sợ bị người khác phát hiện, ta chỉ lặng lẽ mà khóc thút thít.

Khóc chưa được bao lâu, ta nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Lập tức lau khô nước mắt, quay đầu lại, phát hiện người đến là Trường Lạc.

Thật kỳ lạ, nỗi ấm ức trong lòng ta, khi nhìn thấy Trường Lạc, lại không thể kiềm chế được, liền òa lên khóc lớn.

12
Trường Lạc đau lòng cho ta, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại.

Ta mặc kệ tất cả, nhào vào lòng nàng, nước mắt nước mũi cọ hết lên áo choàng nàng.

Vốn là người yêu sạch sẽ, vậy mà Trường Lạc không đẩy ta ra, còn ôm chặt ta hơn.

“Công chúa, ta nhớ phụ mẫu và các huynh trưởng lắm, không biết họ giờ thế nào, huhuhu…”

“Công chúa, người đừng buồn, ta thích họ, không có nghĩa là không thích người.”

“Ta rất thích công chúa, chỉ là ta hơi nhớ nhà thôi.”

Nói đến đây, ta còn nấc lên một tiếng.

Trường Lạc bị ta chọc cười, lấy khăn tay giúp ta lau nước mắt.

Ánh mắt dịu dàng nhìn ta, rồi không biết từ đâu, nàng lấy ra một bao lì xì.

Ta cầm lấy, sờ thấy dày hơn phong vừa rồi nhiều.

“Cho riêng cho ta sao?” Ta vừa khóc vừa cười hỏi.

Trường Lạc như đang dỗ trẻ con, khẽ gật đầu.

Ta lại không nhịn được mà nhào vào lòng nàng, khóc nức nở một hồi lâu.

Loay hoay mãi cũng đã qua giờ Tý, ta đã rất buồn ngủ, lại thêm chút hơi men, mắt díp lại, nhưng vẫn nắm chặt tay Trường Lạc không chịu buông.

Trường Lạc đành gọi người đỡ ta đi rửa mặt, rồi đưa ta đến thiên điện nghỉ ngơi.

Nhưng ta cứ bám lấy tay nàng, nhất quyết không buông.

Cuối cùng, ta quỳ ngồi xuống ôm chân nàng, gào khóc: “Ta muốn ngủ cùng công chúa! Ta không muốn rời xa công chúa!”

Thật sự không còn cách nào khác, Trường Lạc bế bổng ta lên, chậm rãi đưa về chính điện.

Thấy ta mơ màng, nàng cũng không gọi người đến hầu hạ, đặt ta nằm xuống giường, rồi tự mình đi tắm rửa thay y phục.

Sáng hôm sau, ta bị tiếng hít thở sâu đánh thức.

Mở mắt ra, ta thấy vẻ mặt Trường Lạc rất kinh hoàng, ta không khỏi cảm thán, mỹ nhân đúng là mỹ nhân, dù vừa tỉnh ngủ cũng đẹp như thế.

Ta chưa kịp mở miệng, nàng đã vội vàng kéo chăn phủ lên người ta, mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn.

Lúc này ta mới phát hiện, nửa đêm hôm qua cảm thấy khó chịu, không biết từ lúc nào đã cởi áo trong, hiện giờ trên người chỉ còn mỗi chiếc yếm.

Ta không nhịn được buồn cười, đều là nữ nhi, có gì phải xấu hổ.

Giơ tay đẩy chăn sang một bên.

Ngồi dậy nhìn Trường Lạc: “Công chúa, ta rất tò mò, ngày nào cũng ăn thức ăn giống nhau, sao người thì ngày càng đầy đặn thướt tha, còn ta chỉ là một gò đất nhỏ vậy?”

Thấy mặt Trường Lạc đỏ như muốn nhỏ máu, lòng ta càng thấy thú vị, càng muốn trêu nàng.

Thế là đưa tay chạm vào ngực nàng, nhẹ nhàng véo hai cái.

“Cảm giác này thật tuyệt vời làm sao”

Sau đó lại tự nhiên kéo tay nàng lên ngực ta.

“Công chúa, người xem, có phải chênh lệch rất lớn không?”

Trường Lạc như bị sét đánh, hoảng loạn rụt tay lại, sau đó giận dữ đuổi ta ra khỏi chính điện.

Ta cảm thấy thật khó hiểu, chẳng phải đây là thứ mà ai cũng có sao, có gì phải xấu hổ chứ?

Trước Sau

Facebook Comments Box

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *