7.
Cánh buồm được giương lên, mặt nước cuồn cuộn.
Ta vừa lên thuyền, liền nhìn qua một lượt phu thuyền và những người đi cùng, sau đó liền sai một đầy tớ bố trí các gian phòng, sắp xếp đồ ăn.
Ta mượn phòng bếp của thuyền, muốn làm bánh đa cua để đa tạ Tạ Lâm. Một tiểu nha đầu trên thuyền đến giúp ta, đôi mắt tròn xoe hỏi ta:
“Nữ lang, tuy nói là gả thay thì có hơi khó nghe, nhưng đó là Nguỵ Hầu đó! Nếu ta có thể gả cho một quan lại nhỏ bé, ta cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.”
Nàng ấy vẫn còn trẻ, có nhiều chuyện vẫn chưa hiểu rõ.
Kiếp trước, cả Nguỵ Đô đều ngưỡng mộ ta, nói ta xuất thân không tốt, lại có thể gả cho Ngụy Tuân không gần nữ sắc, anh tài kiệt xuất. Đã có vô số lần ta nhìn bóng lưng của Ngụy Tuân, tự hỏi Tiết Uẩn, rốt cuộc thì ngươi không hài lòng ở chỗ nào chứ?
Cho tới khi ta bị quân địch bắt giữ, nhận được thạch tín của Nguỵ Hầu gửi đến, ta mới biết.
Đây không phải là cuộc sống mà ta mong muốn. Đời này của ta không thể như thế được, lúc nào cũng cố gắng nỗ lực nhưng lại cảm thấy tuyệt vọng.
Tiểu nha đầu nhìn thấy ta lơ đễnh rất lâu, nàng quơ tay trước mặt ta, ngáp một cái: “Nữ lang, tỷ không muốn gả cho Nguỵ Hầu, vậy tỷ muốn gả cho người như thế nào?”
Bánh đa cua đã hấp xong rồi. Ta cẩn thận đặt nó lên dĩa, tiểu nha đầu tưởng là ta không đáp lại, giữa làn khói bay lên từ nồi hấp, ta cụp mặt xuống.
Ta nói: “Ta sẽ gả cho một người thật tốt.”
Không cần là chư hầu loạn thế, cũng không cần là quyền lực thiên hạ.
Vinh hoa phú quý không phải là những gì ta muốn.
Chỉ cần người đó tốt với ta, có thể tương thân tương ái giữa nhân gian này, đã đủ rồi.
8.
Tạ Lâm nhàn nhã bày một bàn cờ trên thuyền, lười nhác nhấc những quân cờ lên, trên bàn cờ dường như đã là một tàn cục.
Ta duỗi ngón tay ra, chỉ một chỗ cho hắn.
Trong nháy mắt, ván cờ đã đi đến kết cục.
Tạ Lâm ngẩng đầu lên nhìn ta, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc. Ta đặt đĩa bánh đa cua đến trước mặt hắn. Ta bây giờ cũng chẳng giúp gì được cho Tạ Lâm, chỉ có thể dùng đĩa bánh này để biểu đạt tấm lòng.
Kiếp trước, hắn đã từng ăn bánh đa cua do ta làm, khi đó Nguỵ Hầu muốn lôi kéo Tạ Lâm, biết được hắn rất nhớ nhung đồ ăn và điểm tâm của phương nam, bèn lệnh cho phu nhân quân hầu cũng đến từ phương nam là ta làm bánh đa cua mang đến biếu cho hắn để bày tỏ lòng tôn kính, ơn huệ.
Hắn lúc đó cũng rất thích nó.
Nhưng hắn chỉ ăn một miếng, cũng không động đũa nữa. Bởi vì hắn nhìn thấy những vết thương do lột cua trên bàn tay ta, lại nhìn vào gương mặt đang thấp thỏm của ta, một lúc sau mới nói: “Ta không mong muốn khẩu vị của ta lại ảnh hưởng đến người khác. Phu nhân quân hầu, thật xin lỗi.”
Hắn là người đầu tiên ở Nguỵ Hầu phủ nói câu xin lỗi với ta.
Sau khi trùng sinh, Tạ Lâm đã giúp ta một việc lớn như vậy, ta bây giờ cũng không thể trả nổi ơn huệ của hắn. Hơn nữa, tiểu nha đầu trên thuyền này tay chân rất nhanh nhẹn, lần này ta không có bị thương gì.
Ta nhìn dáng vẻ Tạ Lâm ăn bánh đa cua, lại nghe thấy hắn nói: “Đừng để mấy lời của Tiết Vân nói ở trong lòng.”
Ta sững sờ, mới nhớ lại lời Tiết Vân đã nói, tỷ ấy nói thân phận ta thấp kém, nói ta dựa vào hôn sự để leo lên, nói nhị lang cả Kim Lăng này đều không thích ta.
Thật ra cũng không sai.
Hôm đến Kim Lăng, Tiết phủ có tổ chức yến tiệc, ta chân ướt chân ráo vừa mới đến đây, gây ra chuyện đáng xấu hổ, xuýt nữa bị đuổi ra khỏi phủ.
Nhưng Tạ Lâm lại nghiêm túc nhìn ta, nói: “Người ở Kim Lăng, vừa cổ hủ vừa kiêu ngạo, A Uẩn cô nương, là người ở Kim Lăng này không xứng với cô.”
Không phải cô không tốt, mà là cô quá tốt.
Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác đầy chua xót, ta liền đứng dậy nhìn ra con sông. Sông Đan bao la rộng lớn, vừa đúng vào ban chiều. Mặt nước phản chiếu ráng mây trên trời, vô cùng đẹp đẽ.
Gió sông thổi vào mặt ta, ta chợt nhìn thấy một bóng đen ở đằng xa. Sau khi nhìn kỹ, đó là một đoàn thuyền nối liền một hàng với nhau, thoạt nhìn, ta tưởng đó là những đoàn lái buôn.
Tạ Lâm lại đột nhiên đứng dậy: “Nâng cờ của Tạ Gia lên.”
Những thị vệ có thể đi theo Tạ Lâm cũng không phải dạng bình thường, tốc độ của bọn họ vô cùng nhanh nhẹn. Chỉ có phu thuyền là mặt mày tái mét, ngã phịch xuống đất: “Gặp phải thuỷ phỉ rồi.”
Thị vệ nói: “Có công tử nhà ta ở đây, ngươi sợ cái gì.”
Sông Đan có thuỷ phỉ làm bá chủ, gi/ết người như cỏ rác, quan phủ nhiều lần bao vây đàn áp đều trở về thất bại.
Kiếp trước khi ta gả thay, băng qua sông cũng từng gặp thuỷ phỉ, nhưng may mắn là biến nguy thành an.
Người xung quanh đều đang bận rộn, ta lại bình tĩnh nói: “Không phải là thuỷ phỉ.”
Tạ Lâm quay đầu nhìn ta.
Ta đưa tay chỉ vào con thuyền đang đến gần: “Là thuyền hạm của Nguỵ Hầu, đáy thuyền làm bằng gỗ đen, cánh buồm treo lá cờ đen, đợi khi thuyền đến gần sẽ nhìn thấy một dấu chim đen ở phía đầu thuyền.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Suy cho cùng chẳng ai muốn gặp phải thuỷ phỉ cả.
Chỉ có Tạ Lâm đột nhiên đưa tay ra giữ lấy vai ta, ta mới nhận ra bản thân đang run rẩy khắp người.
Tạ Lâm nói: “A Uẩn, có ta đây.”
Hắn không biết những chuyện của kiếp trước, chỉ biết rằng mỗi khi nhắc đến Nguỵ Hầu ta đều vô cùng sợ hãi.
Chỉ cần một câu này là đủ rồi. Ta sẽ không gả cho Nguỵ Hầu, cũng sẽ không bị đầu độc mà ch/ết.
Ta sẽ có một cuộc sống tốt hơn.
9.
Tạ Lâm hạ lệnh đổi hướng có ý muốn tránh đi, nhưng lại có một thuyền dẫn đầu chặn đường lại.
Ta từ khoang thuyền lầu hai nhìn xuống, chỉ thấy đoàn tùy tùng trên thuyền tránh ra một bên, một bóng người bước ra.
Trên người mang y phục đen bên trên là những hoa văn đỏ thẫm, phong thái xuất thần, dung mạo tựa như một ngôi sao trong đêm tối. Đó là Ngụy Hầu, Ngụy Tuân.
Những anh hùng nhiều năm sau khi loạn thế đều được thiên hạ xưng là quân hầu.
Ta không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở sông Đan vào lúc này, kiếp trước chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Trái tim ta thấp thỏm như đang treo trên một sợi chỉ.
Ngụy Tuân đứng bên kia thuyền cao giọng hỏi: “Đại nhân từ Kim Lăng tới, không biết có nhìn thấy đoàn đưa dâu của Tiết gia đã qua sông hay chưa?”
Hắn hời hợt nói, “Vốn dĩ nên tới đón nàng ấy sớm hơn, chỉ là thuận đường đã thanh trừ đám thủy phỉ trên đường, nên lỡ dở chút thời gian.”
Ta ngẩn người. Lúc này mới chú ý tới những vệt máu bắn tung tóe trên thân thuyền, con thuyền sau lưng Ngụy Hầu còn được quấn đầy hoa hỉ để đón dâu.
Ngụy Hầu phủ cách xa ngàn dặm, ai có thể ngờ rằng Ngụy Hầu lại đích thân đến đón dâu. Hơn nữa để bảo đảm chuyến đi suôn sẻ thuận lợi cho tân nương, lại tiêu di/ệt một đám thuỷ phỉ tặc.
Tạ Lâm trả lời: Nữ nhi của Tiết gia vẫn chưa qua sông.”
Nghe thấy vậy, Ngụy Tuân mới thở phào nhẹ nhõm, tự giễu nói: “Vậy là tốt rồi. Thê tử của ta khó tính, ta sợ nếu ta không tới đón nàng, nàng sẽ giận ta.”
Rõ ràng là hắn đang phàn nàn, nhưng khóe môi lại nở một nụ cười.
Ngụy Tuân đang định ra lệnh cho thuyền rời đi, nhưng lúc hắn quay lại. Hắn thoáng nhìn thấy những chiếc bánh đa cua còn lại trên mạn thuyền.
Gió nổi cuồn cuộn, nước sông dâng cao.
Ngụy Tuân đột nhiên dừng lại, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ, hắn chậm rãi nói từng chữ một: “Là ai làm điểm tâm?”
Tạ Lâm không trả lời câu hỏi của hắn, lạnh lùng nói: “Điểm tâm nổi tiếng của Giang Nam, ai ai cũng đều biết làm.”
Có rất nhiều người biết làm loại bánh này, nhưng Ngụy Tuân chỉ biết duy nhất một người thích nặn bánh đa thành hình con cua.
Mỗi lần nhớ tới cái tên kia, hắn đều cảm thấy chua xót khôn xiết, sự hối hận gần như nhấn chìm trong mắt hắn.
Thanh kiếm bên người của Ngụy Tuân đã được rút ra khỏi vỏ kiếm một khúc nhỏ, những vết máu vừa mới ch/ém gi/ết vẫn còn đọng lại, hắn lạnh lùng hạ lệnh: “Lục soát thuyền.”
Có một mưu sĩ nhắc nhở hắn: “Quân hầu, là thuyền của Tạ gia.”
Tạ Lâm lúc này mới đứng dậy, đi về phía trước vài bước, đám người trên thuyền của Ngụy Tuân bây giờ mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn.
Tạ Lâm gần như cai quản thiên hạ, vương tôn quý tộc không ai là không biết hắn. Cho dù là Ngụy Hầu, cũng không thể cưỡng chế mà lục soát thuyền của hắn.
Vào lúc hai bên đang giằng co. Tạ Lâm chợt cười, chợt có một tiểu nha đầu đến dọn bàn, buồn rầu nói: “Đây là do nô tỳ làm, bóc cua lột vỏ suốt cả buổi chiều. Đại nhân có muốn tới phòng bếp xem nô tỳ làm như thế nào không.”
Nàng nhỏ giọng than thở: “Có mỗi đĩa bánh đa cua liền muốn động đao động giáo, Ngụy đại nhân của các người thật kỳ quái, hèn gì tiểu thư Tiết gia khi xuất giá còn khóc sướt mướt, ở bến thuyền còn ngăn cản công tử nhà ta nói là không muốn xuất giá, may mắn là thuyền hỏng rồi.”
Sắc mặt Ngụy Tuân thay đổi. Thiên hạ rộng lớn, mấy loại điểm tâm giống nhau có rất nhiều không thể đếm xuể.
Hắn biết bản thân có hơi sợ bóng sợ gió, chỉ là không muốn xuất hiện một chút sơ suất nào. Hắn để ý đến nửa câu sau của tiểu nha đầu, tiểu thư Tiết gia khóc sướt mướt, Ngụy Tuân rũ mắt, đau đớn trong lòng, nàng không muốn xuất giá, nhưng không sao cả.
Vẫn chưa có gì xảy ra. Hết thảy đều vẫn còn kịp. Vẫn kịp để đối tốt với nàng, vẫn kịp để yêu nàng, vẫn kịp để cho nàng một đời không lo âu.
Tạ Lâm sớm im lặng nhìn sắc mặt hắn hồi lâu, bình thản nói: “Ngụy Hầu, đã là hoàng hôn, vừa hay là giờ tốt đón dâu. Nếu còn chậm nữa, sẽ bỏ lỡ giờ lành.”
Nguỵ Hầu vẫy tay, chiếc thuyền lập tức quay đầu, như một lưỡi dao cắt ngang làn nước.
Trước khi đi, Nguỵ Hầu như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn lên lầu hai của con thuyền. Nhưng chỉ nhìn thấy những cái rèm cửa bị gió thổi bay.
Chẳng có cái gì cả, hoàn toàn trống rỗng.
Hắn đã bỏ lỡ rồi.