07.
Trong màn đen tối.
Tôi đã có một giấc mơ, mơ thấy lần cuối cùng gặp Sở Trì.
Anh mặc bộ cảnh phục, dù trong bóng tối vẫn rạng ngời, anh ôm tôi vào lòng, “Tuế Tuế, lần này sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ đến nhà em, xin bố mẹ em gả em cho anh.”
Anh còn nói, lần này anh có một nhiệm vụ gian khổ, chỉ có thể thành công không thể thất bại, nếu không sẽ phụ lòng những tiền bối đã hi sinh.
Anh còn thề, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ trở về:
“Tuế Tuế, đợi anh về.”
Tôi đã đợi.
Nhưng điều tôi đợi được lại là dáng vẻ đầy máu me, hấp hối của anh.
Anh bị bọn buôn ma túy ném từ tầng cao xuống.
Sau khi cấp cứu, anh trở thành người thực vật, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ có mẹ tôi mới có thể cứu anh.
Và yêu cầu của mẹ tôi là tôi phải lấy Giang Chi Dư.
Tôi đã đồng ý.
Chuyện này đã trôi qua năm năm rồi.
Mẹ tôi không cho phép tôi đi thăm Sở Trì.
Tôi đã không dám đi một lần nào.
Nhưng tôi nghĩ, chúng tôi sắp gặp lại rồi.
Mùa hè năm nay, sẽ là ca phẫu thuật cuối cùng của Sở Trì, mẹ tôi nói rằng, sau ca phẫu thuật này, Sở Trì sẽ tỉnh lại.
Anh nhất định sẽ đến tìm tôi.
Anh sẽ cười và nói với tôi:
“Tuế Tuế, lâu quá không gặp.”
Đúng vậy.
Sở Trì, chúng ta lâu quá lâu rồi không gặp.
Khi gặp lại, tôi muốn nói với anh.
Em rất nhớ anh.
Thật đấy.
08.
“Phu nhân Giang, cô tỉnh rồi à?”
Tôi chạm vào đầu đau nhói, khẽ ừ một tiếng.
Cô y tá quan tâm hỏi: “Cô có chóng mặt không?
“Cô bị ngã từ cầu thang xuống, suýt nữa thì bị chấn thương sọ não, may mà được đưa đến kịp thời, nếu không có thể nghiêm trọng hơn.
“Giang tổng cũng thật là, cô hôn mê không tỉnh, anh ta cũng không đến thăm cô, lại đi cùng Hà——”
Chưa dứt lời, có lẽ cô ấy nhận ra mình nói sai, liền ngừng lại.
Nhưng thực tế, tôi không để tâm:
“Không sao đâu,”
Tôi an ủi cô ấy, giọng khản đặc, “Đây là đâu?”
Cô y tá thở phào nhẹ nhõm, “Bệnh viện Tô Thị mà.”
Bệnh viện Tô Thị.
Sở Trì cũng ở đây.
Những năm qua, tôi chưa bao giờ dám đến thăm anh ấy, tôi sợ nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của anh ấy, càng sợ bị cha nổi giận vì tôi vi phạm lời hứa.
Nhưng ngay lúc này, tôi bị bệnh, phải nhập viện, tôi có thể danh chính ngôn thuận đến thăm anh ấy.
Chỉ một lần thôi cũng được.
Tôi thực sự rất nhớ anh ấy.
Tôi nắm chặt tay, kìm nén sự kích động trong lòng, cố gắng tỏ ra không để ý, mở miệng hỏi: “Làm phiền cho hỏi, trong bệnh viện có bệnh nhân nào tên Sở Trì không, anh ấy là bạn của tôi, anh ấy nằm ở phòng nào, tôi muốn đến thăm.”
“Sở Trì?”
Cô y tá cố nhớ lại, rồi trả lời: “Có, nhưng anh ấy đã qua đời cách đây hai năm rồi mà.”
Phản ứng đầu tiên của tôi là cô y tá nhận nhầm người.
Vội vàng giải thích thêm: “Không… không thể nào, anh ấy còn rất trẻ, là một——”
Cô y tá tiếp lời tôi:
“Là một cảnh sát đúng không?”
Tôi vô thức gật đầu.
“Đúng là một người đấy, anh ấy qua đời cách đây hai năm vì phẫu thuật thất bại, nhưng vì anh ấy là trẻ mồ côi, chỉ có thể thông báo cho cảnh sát đến nhận thi thể, nghe nói đã được hỏa táng và chôn cất rồi…”
Những lời tiếp theo.
Tôi đã không nghe rõ.
Thời gian như ngừng lại, nhịp tim của tôi dường như cũng ngừng theo.
Cô y tá kéo rèm cửa ra, ánh nắng ấm áp chiếu vào người tôi.
Nhưng không thể sưởi ấm sự lạnh lẽo tận xương của tôi.
“Phu nhân Giang, cô vẫn còn đau đầu à, hay còn chỗ nào không khỏe?
“Sao lại khóc vậy?”
Khóc?
Khóc cái gì chứ.
Đã nhiều năm rồi tôi không khóc.
Bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu đau đớn, tôi đều có thể chịu đựng được.
Tôi dời ánh mắt nhìn vào mặt cô ấy, muốn mỉm cười, an ủi cô ấy đừng lo lắng cho tôi.
Đã đau nhiều năm rồi.
Rõ ràng tôi đã quen rồi mà.
Nhưng tôi không cười nổi.
Khẽ cúi đầu, tấm lưng yếu ớt cong xuống, mắt hơi ướt, mở miệng nhưng phát ra tiếng nói khàn khàn, đau đớn và thương cảm:
“Đau.
“Thật sự rất đau.”