10
Cảm xúc căng thẳng trong lòng dường như lập tức chặt đứt.
Khi phản ứng lại, tôi đã ngồi trên xe đi đến sân bay.
Một giây đồng hồ cũng chờ không được, tôi muốn tìm đến Chu Tuyên, giáp mặt hỏi rõ ràng.
Ở đại sảnh sân bay không có nhiều người.
Dạ dày thình lình co rút đau đớn, làm tôi nhéo vé máy bay, nghiêng ngả lảo đảo mà vọt vào toilet.
Bởi vì buổi sáng không ăn cái gì, vịn bồn cầu nôn khan nửa ngày, lại cái gì cũng không nhổ ra được.
Tôi đỡ vách tường, thở hổn hển hai khẩu khí.
Cách đó không xa, lại đột nhiên truyền đến một âm thanh vạn phần quen thuộc.
“Anh nhẹ chút đi, chưa khóa cửa mà.”
Là…… Lâm Tinh Nguyệt.
“Không phải là do em muốn theo đuổi kích thích, một hai phải ở chỗ này sao?”
Giọng nói của Chu Tuyên mang theo vài phần ẩn nhẫn dục sắc, “Đau liền chịu đựng, đừng hy vọng anh nương tay.”
Lâm Tinh Nguyệt xì một tiếng cười:
“Thật vô tình, anh đối với Khương Khương cũng là như thế này sao? —— đúng rồi, hình như lúc nãy cô ấy còn gọi điện thoại, anh thật sự không tính toán tiếp sao?”
“Câm miệng.”
Chu Tuyên tựa hồ cắn cái gì, thanh âm có chút mơ hồ không rõ, “Đừng ở thời điểm này nhắc đến cô ấy.”
“Cũng đúng, vẫn là như anh nói, một mâm đồ ăn cho dù ăn ngon, ăn hơn hai mươi năm cũng sẽ ngán.”
Lâm Tinh Nguyệt cười nói, “Anh nói xem, nếu Khương Khương biết lần trước anh mượn danh nghĩa bàn hợp đồng, trời mưa đổ mưa to còn lái xe tới công ty, chính là vì muốn cùng em ngủ một giấc, cô ấy sẽ thương tâm thế nào đây?”
Giống như máu trong người nháy mắt đông lại.
Thanh âm kia rõ ràng cách thật sự gần, lại như là từ địa phương xa xôi truyền tới.
Không biết qua bao lâu, tôi mới tìm về một chút sức lực, đi ra ngoài, đột nhiên đẩy cánh cửa gian bên cạnh ra.
Trước mắt hết thảy hoang đường lại khó coi.
Dạ dày sông cuộn biển gầm, mãnh liệt đau đớn, tôi há miệng thở dốc, máy móc mà phát ra âm thanh:
“…… Chu Tuyên.”
Hai người bên trong đột nhiên cứng đờ, quay đầu lại nhìn về phía tôi.
11
Tôi nhìn sắc mặt Chu Tuyên trắng bệch, trong lòng bỗng nhiên bốc lên cảm giác vớ vẩn đến cực điểm.
Dạ dày ẩn ẩn đau ngóc đầu trở lại, lúc này đây càng thêm kịch liệt, khó có thể chịu đựng.
Tôi cong lưng che lại dạ dày.
Đại khái là biểu tình trên mặt quá mức thống khổ, Chu Tuyên liền quần áo cũng chưa sửa sang lại xong, đã tới đây đỡ tôi.
“Đừng chạm vào tôi!”
Tôi đột nhiên vùng dậy, một cái tát đánh vào trên mặt hắn.
Dùng sức lớn đến cực điểm, mặt Chu Tuyên bị tôi đánh đến lệch qua một bên, rất nhanh chuyển sang sưng đỏ.
“Thật ghê tởm, Chu Tuyên, các người thật ghê tởm!”
Đôi mắt chua xót, chảy ra nước mắt đem tầm mắt nhiễm đến một mảnh mơ hồ.
Tôi còn muốn đưa tay đánh hắn một cái tát, lại bởi vì dạ dày co rút đau đớn, lập tức mất đi sở hữu sức lực.
“Đừng sinh khí, Khương Khương.”
Lâm Tinh Nguyệt sửa sang lại quần áo, thần thái tự nhiên mà từ phía sau hắn đi ra.
Cô ta nhìn tôi hơi hơi mỉm cười:
“Không phải cậu nói, chúng ta là bạn thân, cái gì cậu cũng nguyện ý chia sẻ với tớ sao?”
“Chia sẻ một chút bạn trai cậu, cũng thực bình thường đi?”
Tôi nhìn cô ấy, tai ù đi.
Trong đầu hiện lên vô số đoạn ký ức.
Ngày đó lúc trời mưa chạng vạng, cách một lớp kính cửa sổ, Chu Tuyên đem nhẫn kim cương tròng lên tay Lâm Tinh Nguyệt.
Khi tôi khóc đến thở hổn hển, hắn ngồi đối diện xem tin nhắn ve vãn của cô ta.
Lâm Tinh Nguyệt mặc bộ váy hai dây màu đỏ , nâng cốc rượu vang đỏ, hay là chuyện cô ta cố ý đánh rơi kẹp tóc ở trên xe Chu Tuyên.
Hai người bọn họ cộng đồng che giấu một bí mật thật lớn.
Ngay từ đầu khi bọn họ đối chọi gay gắt, Lâm Tinh Nguyệt thường hô thẳng tên Chu Tuyên.
Sau đó lại biến thành Chu học trưởng.
Tôi phát run, nhìn bọn họ:
“Cho nên căn bản là không hề có chuyện thổ lộ thất bại, người mà Lâm Tinh Nguyệt thích…..”
“Cho tới nay trộn lẫn ở bên nhau, đều là hai người.”
“Thật ghê tởm, hai người thật sự……”
Cảm giác buồn nôn mãnh liệt, dạ dày đột nhiên đau đớn cuồn cuộn.
Trước mắt tôi tối sầm, mất đi ý thức.
Posted inTruyện Ngắn
Lời nói chót lưỡi đầu môi
Facebook Comments Box
