Lời nói chót lưỡi đầu môi



8

“Còn sinh khí sao?”

Tôi hỏi xong, Chu Tuyên nghiêng đầu liếc mắt nhìn lại, như đột nhiên phục hồi tinh thần.

“Không có.”

Hắn nói xong, khởi động xe.

Bầu không khí trong xe có chút quỷ dị an tĩnh, ánh mắt của tôi theo bản năng dao động mọi nơi, đột nhiên tầm nhìn dừng lại ở một góc.

Nơi đó có thứ gì đó sáng lấp lánh, bị phản xạ từ ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ xe.

Tôi nhặt lên, là một cái kẹp tóc.

Là cái mà Lâm Tinh Nguyệt thường xuyên cài.

Cảm xúc trong lòng đột nhiên bùng phát mãnh liệt.

Tôi nắm chặt lòng bàn tay, cảm thụ được kẹp tóc bén nhọn cộm lên đau đớn.

Lại từ từ hít sâu hai cái, nỗ lực làm cho ngữ khí của mình nghe có vẻ bình tĩnh:

“Tinh Nguyệt …… Đã từng ngồi ở đây à?”

Chu Tuyên lên tiếng: “Là cô ấy nói muốn tới tìm em, tôi tiện thể mang cô ấy theo một đoạn đường.”

Vậy tại sao lại muốn ngồi ở ghế phó lái?

Rốt cuộc là tình huống gì mới làm kẹp tóc rơi ở trong góc, đợi đến khi rời đi đều không có phát hiện?

Tôi run rẩy kêu hắn: “Chu Tuyên.”

“Lại làm sao vậy?”

Hắn hơi hơi quay đầu sang, trong giọng nói mang theo ẩn ý không kiên nhẫn.

“Anh biết người Tinh Nguyệt thích là ai sao? Hắn…… Thật sự có tồn tại trên đời sao?”

Vừa lúc đèn đỏ, Chu Tuyên đột nhiên dẫm phanh.

Hắn quay đầu, nhìn tôi.

“Lý Khương Khương, em lại nghi thần nghi quỷ phải không?”

Hắn lạnh lùng mà nói, “Không phải hai em là bạn tốt sao, nếu đã hoài nghi, vì sao không hỏi thẳng cô ấy đi cho rồi?”

Tôi nghẹn ngào: “Em không thể hỏi anh sao?”

“Chu Tuyên, anh lấy lý do cô ấy tỏ tình thất bại để tặng nhẫn cho người ta, em chỉ hỏi anh một câu cũng là sai sao?”

“Nói nửa ngày, còn không phải là muốn trang sức sao?”

Đèn đỏ chuyển xanh, Chu Tuyên một lần nữa khởi động xe, thay đổi tuyến đường đi đến trung tâm mua sắm gần nhất.

Hắn bước nhanh về phía trước, siết chặt cổ tay tôi, đem tôi túm đến một cửa hàng châu báu.

“Nếu như em muốn hơn thua, vậy tự mình chọn một cái đi.”

Trong tiệm ánh đèn sáng tỏ, đá quý trên quầy lấp lánh ánh sáng.

Bởi vì trên mặt Chu Tuyên hiện rõ trào phúng, nhân viên cửa hàng do dự mà đứng ở một bên, không dám lại gần đây.

Nội tâm tôi bỗng nhiên tràn đầy mỏi mệt không thể lấp đầy.

Trước đó, tôi đã từng vô số lần mộng tưởng, ước mơ được đi cùng Chu Tuyên tới loại địa phương này chọn lựa nhẫn cưới.

Thậm chí lúc mới vừa vào đại học, khi đi làm kiêm chức, đi ngang qua nơi này, chúng tôi đầu chạm trán, cúi đầu nhìn những món đồ trên quầy hàng.

Do dự mãi, nhưng chỉ mua chiếc nhẫn bạc có giá tiện nghi nhất.

Chu Tuyên nắm chặt tay của tôi, ách thanh nói:

“Khương Khương, chờ sau này có tiền rồi, anh muốn đưa cho em chiếc nhẫn quý nhất trong tiệm.”

Tôi liền cười tủm tỉm mà đan tay với hắn, quơ quơ:

“Cũng không phải là em thích chiếc nhẫn quý như vậy.”

“Chỉ cần là anh đưa, là thứ gì em cũng thích.”

Ngày thứ hai, Chu Tuyên phải tới thành phố khác bàn hợp đồng.

Buổi sáng hôm đó, tôi nhìn thấy bài đăng trong vòng bạn bè của Lâm Tinh Nguyệt.

Là khung cảnh bầu trời bên ngoài cửa sổ máy bay.

“Đi công tác cùng học trưởng thân yêu!”

Mà Chu Tuyên, sau ba ngày không nói chuyện với tối, lại ấn like bài viết này.

Ở dưới hắn bình luận: “Nghiêm túc làm việc.”

Lâm Tinh Nguyệt hồi hắn: “Ở bên đã có một người thành thục ổn trọng, vừa lúc bổ sung cho nhau.”

Không đợi tôi nhắn tin hỏi, cô ấy liền chủ động chạy tới tìm tôi mà giải thích: “Khương Khương, không cần nghĩ nhiều.”

“Tớ cố ý đăng vậy để kích thích người tớ thích, cho hắn chừa cái tật luôn bơ tớ.”

“Cậu và Chu Tuyên nhận thức hơn hai mươi năm, hai chúng ta cũng là bạn thân nhất của nhau, chẳng lẽ tớ còn có thể cố ý chen chân vào tình cảm của hai người à?”

Nói tới đây, Lâm Tinh Nguyệt lại dừng một chút, ngữ khí thế nhưng mang theo một tia ý cười

“Chuyện lần trước, tớ đã giúp cậu giáo huấn hắn rồi.”

“Chu Tuyên cũng đáp ứng với tớ, lần ký hợp đồng xong, trở về sẽ nhanh chóng sắp xếp cầu hôn cậu.”

Điện thoại bị cắt đứt.

Tôi mờ mịt vô thố mà đứng ở trong phòng thí nghiệm, thẳng đến lúc đàn chị đứng phía trước kêu tôi:

“Khương Khương, đã có kết quả kiểm tra sức khoẻ lần trước rồi.”

……

Người đến người đi trong hành lang bệnh viện, mùi nước sát trùng ngột ngạt khắp nơi.

Tờ giấy trong tay, lại tựa hồ nặng đến ngàn cân.

Vừa rồi ở trong phòng khám bệnh, bác sĩ thần sắc ngưng trọng mà thông báo với tôi:

“Lý Khương Khương, dạ dày cô có một khối u nhọt cần yêu cầu làm phẫu thuật cắt bỏ. Sau khi cắt bỏ phải tiến hành thực nghiệm bệnh lý, mới có thể biết rốt cuộc là u lành hay ác tính.”

Yết hầu tôi bỗng nhiên bỏng rát: “…… Nếu là ác tính thì sao?”

“Là ác tính, thì nói với người nhà chuẩn bị tinh thần để trị liệu bằng hoá chất đi.”

Chẳng sợ lúc này tôi đang chiến tranh lạnh với Chu Tuyên, phản ứng đầu tiên, vẫn là gọi điện thoại cho hắn.

Bởi vì ba năm trước đây, sau khi mẹ tôi qua đời vì ung thư.

Hắn chính là người thân duy nhất của tôi.

Bàn tay phát run mà gạt ra dãy số, bên kia lại trước sau vẫn chỉ vang lên một đoạn âm tiết.

Không có người nghe điện thoại.

Đối mặt với nỗi sợ do bệnh tình thình lình xuất hiện, tôi nghẹn ngào, cơ hồ không nói ra được từ ngữ hoàn chỉnh: “Chu Tuyên……”

“Anh mau tiếp điện thoại đi mà……”

Ma xui quỷ khiến, tôi bấm vào trang cá nhân của Lâm Tinh Nguyệt.

Tối hôm qua, cô ấy đã cập nhập một bài đăng mới.

Cách một tầng nước mắt, tôi nhìn thấy Lâm Tinh Nguyệt mặc chiếc váy đỏ xinh đẹp, dựa vào cửa sổ sát đất.

Gương mặt phiếm hồng, trong tay đang giơ một chén rượu.

Đang chạm cốc với người đối diện.

“Chúc mừng cho chúng ta.”

Mà người đối diện kia.

Trên cửa kính xuất hiện một bóng dáng mơ hồ với chiếc áo tắm dài.

Mà trên tay của hắn đeo bùa bình an tơ hồng, là cái mà lúc trước tôi đã leo lên ba vạn bậc thang, đến chùa thành kính cầu tới.

Đó là Chu Tuyên.

Trước Sau

Facebook Comments Box

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *