Khương Thiên Ninh

CHƯƠNG 7

18.

Thiếu chủ nhà họ Kỳ bắn chết gia chủ nhà họ Khương giữa phố.

Sự việc lập tức lên top tìm kiếm của Cảng Thành, gây chấn động toàn thành phố, dẫn đến tình trạng hỗn loạn và hoảng loạn khắp nơi.

Kỳ Minh bị bắt giữ.

Cảnh sát ra lệnh phong tỏa nhà họ Kỳ và tiến hành điều tra toàn diện.

Cha hắn đến đồn cảnh sát, nhìn thấy hắn liền sa sầm nét mặt:

“Ta bảo con g.i.ế.t cô ta, không bảo con hành động giữa phố!”

Lúc này, Kỳ Minh đã không còn tâm trạng để tiếp tục diễn kịch. Hắn chỉ muốn biết một điều:

“Cô ấy… còn sống không?”

Cha hắn hừ lạnh:

“Cô ta mạng lớn, tim bẩm sinh lệch vị trí, nên giữ được mạng.”

Ngay khoảnh khắc đó, toàn thân Kỳ Minh như bị rút cạn sức lực. Hắn bật khóc vì mừng:

“Vậy thì… may quá, may quá rồi…”

Cha hắn nghiến răng:

“Lần này ta không thể giữ được con nữa. Con nên biết điều gì có thể nói, điều gì không.”

“Nếu không, cho dù cô ta còn sống, ta cũng sẽ khiến cô ta phải chết.”

Ánh mắt Kỳ Minh tối sầm.

Hắn gật đầu:

“Con hiểu rồi.”

Chưa bao lâu sau, lại có người khác bước vào phòng thẩm vấn.

Kỳ Minh ngẩng đầu lên.

Người đến là người quen – Bùi Trầm.

Bùi Trầm bình thản ngồi xuống:

“Giờ tôi mới biết, đúng là nước sông tràn vào miếu Long Vương rồi.”

Kỳ Minh cau mày:

“Ý anh là gì?”

Bùi Trầm nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh:

“Tôi và Khương Thiên Ninh đều là người của quân đội.”

“Thế lực ở Cảng Thành phức tạp, ba gia tộc lớn tồn tại lâu dài, các hoạt động phi pháp trải rộng, quân đội đã để mắt từ lâu.”

“Chúng tôi cố tình làm rối loạn ba gia tộc, mục đích là để thuận tiện điều tra.”

Kỳ Minh nhanh chóng hiểu ra:

“Bao gồm cả nhà họ Khương?”

Bùi Trầm gật đầu:

“Bao gồm cả Khương gia.”

Anh tiếp tục:

“Ban đầu, Khương Thiên Ninh chỉ muốn tranh vị trí gia chủ để rửa sạch oan ức cho mẹ cô ấy.”

“Mẹ cô ấy từng bị vu oan ngoại tình, không chịu nổi điều tiếng mà tự sát. Cô ấy đã chứng kiến mọi chuyện.”

“Kể từ đó, cô ấy trở nên ốm yếu và trầm mặc.”

“Về sau, cô ấy bắt đầu âm thầm tích lũy thế lực, điều này anh cũng rõ.”

Anh dừng lại giây lát.

“Nhưng có vài chuyện, tôi nghĩ anh chưa biết đâu.”

Trực giác của Kỳ Minh mách bảo chuyện đó liên quan đến ba năm trước.

Bùi Trầm tiếp tục kể.

Ba năm trước, thân phận thật sự của Kỳ Minh bị bại lộ.

Khi đó, Khương Thiên Ninh vẫn chưa hiểu rõ mâu thuẫn giữa hai gia tộc, cứ nghĩ với mối quan hệ của cả hai, có thể dùng hôn nhân để hóa giải ân oán giữa nhà họ Khương và nhà họ Kỳ.

Đồng thời, cô cũng có thể mượn sức Kỳ Minh để nhanh chóng giành lấy vị trí gia chủ.

Nhưng cô không ngờ, phản ứng đầu tiên của cha mình khi biết chuyện lại là —

Che giấu toàn bộ thông tin, nhốt Kỳ Minh vào tầng hầm ngầm.

Khương Thiên Ninh quỳ xuống cầu xin, mới giữ lại được mạng sống cho Kỳ Minh.

Vì muốn cứu anh, cô đã đích thân đến nhà họ Kỳ.

Nhưng phía Kỳ gia lạnh lùng đáp lại:

“Chết thì chết.”

Thậm chí họ còn coi Kỳ Minh là nỗi nhục của dòng tộc.

Chỉ vì anh từng là vệ sĩ riêng của cô.

Từng bị cô công khai dẫn theo trước bao người.

Khương Thiên Ninh lúc đó mới hiểu ra: ân oán giữa hai nhà, căn bản không thể hóa giải.

Khi ấy —

Cha cô muốn diệt trừ Kỳ Minh càng sớm càng tốt.

Nhà họ Kỳ thì muốn xóa sạch sự tồn tại đầy tủi nhục này.

Chỉ có Khương Thiên Ninh, là người duy nhất cố gắng bảo vệ anh bằng mọi giá.

Hôm đó, khi cha cô chuẩn bị xuống tay với Kỳ Minh,

thì phía trong bóng tối, người Kỳ gia cũng đã sớm bố trí xong.

Dù ai nổ s.ú.n.g trước, Kỳ Minh đều không thể sống sót.

Vì vậy, Khương Thiên Ninh lựa chọn —

Tự tay bóp cò.

Sau đó, ngay lập tức công bố thân phận thật của anh cho cả cảng thành biết.

Dư luận được tận dụng tối đa để ép Kỳ gia không thể không mang anh quay về.

“Cậu là người lớn lên cùng cô ấy, cô ấy bắn s.ú.n.g thế nào, cậu rõ hơn ai hết.”

“Nếu thật sự muốn g.i.ế.t cậu, viên đạn đó đã cắm thẳng vào tim rồi.”

Phát s.ú.n.g ấy, chẳng khác nào cũng bắn vào tim cô.

Ban ngày, cô là gia chủ mới nắm quyền, uy phong lẫm liệt, sát phạt quyết đoán.

Đến nửa đêm, nỗi sợ hãi lan tràn.

Tội lỗi, day dứt, lo lắng cùng lúc ập đến.

Nhấn chìm cô, nhấn chìm cả lý trí.

Không biết bao lần, cô lén đến bệnh viện thăm anh.

Không biết bao lần, cô thầm cầu nguyện anh có thể bình an vô sự.

Cô tin tưởng, với bản lĩnh của Kỳ Minh,

chỉ cần lần đó còn sống sót, thì đứng vững ở Kỳ gia không phải điều khó khăn.

Tim Kỳ Minh nhói lên.

“Tôi biết rồi.”

Vì vậy, anh luôn tin rằng Khương Thiên Ninh bị ép buộc.

Nhưng bất kể anh hỏi thế nào,

Khương Thiên Ninh chưa từng mở lời thừa nhận.

“Tại sao cô ấy không nói với tôi?”

Bùi Trầm liếc nhìn anh một cái.

“Còn ẩn tình, nhưng tôi không biết.”

“Cũng chính từ khi đó, Khương Thiên Ninh nhận ra sự tàn nhẫn và vô tình của ba đại gia tộc, nên đã chọn trở thành người của quân đội.”

Sau này, Kỳ Minh trở thành nội gián của cảnh sát.

Tình cờ, nhưng mục tiêu lại giống nhau.

19.

Quân đội đã trực tiếp vào cuộc.

Cảng Thành trở nên hỗn loạn, mọi người đều cảm thấy bất an.

Lúc tôi tỉnh lại trong bệnh viện, không biết mình đang ở ngày nào, tối hay sáng.

Sau một thời gian rất lâu, tôi chậm chạp hồi phục ý thức.

Đến khi nhận ra, tôi mừng đến mức choáng váng.

Còn sống thật sao.

Có lẽ thực sự may mắn.

Nằm trên giường bệnh vài ngày, có người đến thăm.

“Kỳ Minh.”

Anh lộ rõ vẻ tàn tạ.

Râu ria rậm rạp, mệt mỏi.

Anh bước đến bên giường, quỳ xuống cạnh tôi.

“Thiên Ninh, anh biết hết rồi.”

Nghe anh nói vậy, tôi chững lại một giây.

Anh hỏi tôi:

“Sao em không nói với anh?”

“Hay là vì… em đang sợ?”

Tôi tránh ánh mắt anh.

Không biết phải trả lời thế nào.

Anh không ép tôi.

Ngày nào cũng đến bệnh viện bên cạnh tôi.

Không lâu sau, vụ việc liên quan đến Chu gia bị điều tra.

Chu Thời biết chúng tôi đang định làm gì.

Nhưng anh vẫn tình nguyện tham gia — điều khiến tôi không ngờ tới.

Tôi vẫn nhớ hôm đó.

Anh ngồi nhìn vào đôi chân mình, ánh mắt như muốn xuyên thấu.

“Tình nghĩa gia đình trong giới siêu giàu rất mỏng mảnh. Trước đây tôi còn từng hy vọng.”

“Nhưng đến khi người em ruột tôi yêu quý dàn dựng vụ tai nạn…”

“Cha tôi tôi kính trọng im lặng không quan tâm.”

“Trái lại, là Bùi Trầm — người luôn đối đầu với tôi — không ngại nguy hiểm kéo tôi ra khỏi xe.”

“Cứu tôi một mạng.”

“Tôi từng oán hận anh ấy.”

“Cuộc đời tàn phế này, thà chết lúc đó thôi còn hơn.”

“Nhưng tôi lại căm ghét họ nhiều hơn nữa.”

“Độc ác, giả tạo…”

“Cô đã từng thấy…”

“Thôi bỏ đi, tôi lo cô bị doạ sợ.”

Làm sao tôi có thể không hiểu.

Dưới những bóng tối kia…

Là những người bị ép buộc đóng vai con tốt trong trò đấu đá.

Cùng lúc đó, Khương gia cũng không còn nữa.

Cuối cùng, chỉ còn lại nhà họ Kỳ đang kiên trì chống đỡ.

Ngày tôi xuất viện, Kỳ Minh đến đón tôi.

“Tin vui nhé, muốn nghe không?”

Kỳ gia đã bị quân đội dùng thủ đoạn sấm sét dẹp yên.

“Bây giờ, em có thể nói cho anh biết lý do chưa? Thiên Ninh.”

Anh cứ nghĩ tôi không nói là vì sợ nhà họ Kỳ trả thù.

Tôi nhìn Kỳ Minh, vừa bất đắc dĩ, lại vừa thấy chua xót.

“Được, em sẽ nói cho anh.”

“Kỳ Minh, là cha em cố tình bắt cóc anh, khiến anh mất trí nhớ, rồi đưa anh đến trước mặt em.”

Lúc Kỳ Minh tỉnh lại, tôi đã định nói cho anh biết sự thật.

Nói rằng tôi không hề muốn g.i.ế.t anh.

Nhưng cha tôi ngăn lại.

“Con gái ngoan, cha khuyên con nên dừng lại đi.”

“Kỳ Minh, là cha cố tình bắt lấy.”

“Mất trí cũng là do cha làm.”

“Cha chính là muốn lợi dụng hắn, lợi dụng tình cảm hắn dành cho con.”

“Cha muốn Kỳ gia, không ngày nào yên ổn!”

Khoảnh khắc ấy, đầu tôi trống rỗng.

Cha tôi một lòng muốn trả thù Kỳ gia.

Đến cả tôi cũng nằm trong tính toán.

Suy cho cùng, chỉ vì một chữ “tình”.

Mối tình đầu mà ông luôn nhung nhớ, cuối cùng lại gả cho nhà họ Kỳ.

Vì yêu mà sinh hận.

Kỳ Minh im lặng hồi lâu.

“Anh không nhớ được chuyện trước mười tuổi.”

“Anh chỉ biết, anh yêu em.”

Tôi lắc đầu.

“Anh xem, mục đích của cha em… đã đạt được rồi.”

20.

Sau cuộc thay máu quyền lực ở Cảng Thành,

Không còn ai nhớ đến ba đại thế gia từng vang danh một thời.

Tôi cầm theo số tiền riêng giấu lại, chuẩn bị chuyển đến một thành phố khác để an cư.

Trước khi đi, tôi không nói với bất kỳ ai.

Kể cả với Bùi Trầm.

Nhưng không ngờ, Kỳ Minh lại tìm đến.

Gió bụi mịt mù.

Hơi thở dồn dập.

“Khương Thiên Ninh!”

“Anh nhớ ra rồi.”

“Thời gian qua anh đã đi khám, hồi phục lại ký ức trước mười tuổi.”

“Anh biết em lo lắng điều gì.”

“Em sợ sau khi anh khôi phục ký ức sẽ hận em.”

“Em thấy áy náy, tự trách vì cha em đã lợi dụng anh.”

“Nhưng bây giờ, anh có thể khẳng định và chắc chắn nói với em.”

“Anh yêu em, Khương Thiên Ninh.”

“Ba năm qua không thay đổi, và sau này mấy chục năm nữa cũng sẽ không.”

Tôi nhìn anh.

Vừa cười, nước mắt đã tuôn rơi.

“Em không muốn ở lại Cảng Thành nữa.”

(Hết)

Facebook Comments Box

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *