CÓ SỰ HY SINH NÀO LÀ ĐÁNG GIÁ?

Tôi và bạn trai cùng nằm vùng, anh ấy bị lộ, bị đánh gần chết.

Phương Khôn nhổ nước bọt xuống đất: “Chị Bảo Nhi, có nội gián”

Hai tên côn đồ mang đến một người đàn ông đầy máu, Nhậm Hằng nằm rạp trên mặt đất, chỉ còn một tia hơi thở.

“Tên này thật cứng đầu, chúng ta làm đến như vậy mà nửa chữ nó cũng không nói”

Phương Khôn nheo mắt, thản nhiên liếc nhìn qua tôi và Nhậm Hằng.

Tôi bước đến gần Nhậm Hằng, giẫm lên ngón tay đã bị lột móng, anh kêu lên một tiếng đau đớn nhưng ngay cả sức lực giãy dụa cũng không có.

“Nội gián? Nhậm Hằng đã lăn lộn theo chúng ta ba năm, vậy mà không phát hiện ra”

Tôi liếc nhìn Phương Khôn: “Lão đại định xử lý hắn như thế nào?”

Phương Khôn ác ý cười: “Lão đại nói cô cùng Nhậm Hằng là người quen cũ, liền để cô tiễn hắn đoạn đường cuối cùng này”.

Tôi sảng khoái gật đầu: “Được, để tôi làm.”

Phương Khôn đưa cho tôi một chiếc hộp, bên trong có súng ngắn, kim châm, búa và dao găm.

Tôi nhìn lướt qua, lấy cái búa nhịp nhịp trong tay, vung ra đập mạnh vào đầu Nhậm Hằng.

Dòng máu nóng bắn tung tóe khắp người tôi.

Phương Khôn vỗ tay, dần dần buông lỏng sự cảnh giác: “Chị Bảo Nhi vẫn tàn nhẫn như ngày nào.”

Tôi khẽ mỉm cười: “Với kẻ phản bội, tôi chưa bao giờ nương tay.”


CÓ SỰ HY SINH NÀO LÀ ĐÁNG GIÁ? – CHƯƠNG 1

1.

Phương Khôn đưa tôi đi gặp lão đại, Giang Lương Viễn đang ngồi trên ghế hút thuốc, trầm giọng nói: “Đã giải quyết xong chưa?”

Phương Khôn cười nói: “Chị Bảo Nhi xuống tay khá mạnh.”

Giang Lương Viễn gật đầu, ra hiệu cho hắn đi ra.

“Đến đây, Bảo Nhi.”

Phương Khôn nhếch khóe miệng, tức giận bất bình liếc nhìn tôi.

Tôi ngoan ngoãn bước đến gần, bị hắn kéo cổ tay, tôi ngã vào một vòng tay ấm áp nồng nặc mùi thuốc lá.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt tôi: “Bảo Nhi, từ hôm nay trở đi, em sẽ là phó chỉ huy của Giang thị. Em biết đấy, muốn nắm quyền thì tay phải dính máu.”

Tôi gật đầu, quàng tay qua cổ hắn, nhẹ giọng nói: “Em hiểu”

Hắn nắm bàn tay tôi, cau mày: “Sao tay em lạnh thế?”

“Vừa rồi trên người em dính máu nên đã tắm nước lạnh rồi mới đến gặp anh.”

Giang Lương Viễn đưa tay nhẹ nhàng vuốt cằm tôi: “Ngoan, cuối tuần có một hạng mục mới, chúng ta phải đến Đằng Xung, chỉ có tôi và em.”

Tôi hôn lên má hắn một cái rồi từ trên người hắn nhảy xuống: “Tốt quá! Đây là lần đầu tiên chúng ta ra ngoài một mình, em phải chuẩn bị thật tốt!”

Giang Lương Viễn đưa tay đỡ trán, đôi mắt đen sâu thẳm: “Ừ, nên chuẩn bị thật tốt.”

Tôi nhìn hắn đầy vẻ lo lắng: “Hôm nay em sợ chết khiếp, lão đại. Ở đây chắc chắn không có nội gián chứ, em sợ quá”.

“Vẫn còn một tên.”

Giang Lương Viễn đầy ẩn ý nhìn tôi: “Nhưng tôi đã biết hắn là ai.”

Tôi vô thức ôm lấy cánh tay hắn, nói: “Lão đại, em sợ.”

“Có tôi ở đây, đừng sợ.”

Tôi cúi đầu giả vờ ngượng ngùng, trong nháy mắt, một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, nhanh chóng khô đi.

2.

Lúc lên đường, tôi đã xếp rất nhiều chiếc váy nhỏ xinh vào vali của mình.

“Mẹ nó, đàn bà thật là phiền toái.”

Phương Khôn hút thuốc bên ngoài với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Tôi xách vali bước ra ngoài, trợn mắt nhìn hắn: “Ai bắt anh đợi?”

Phương Khôn lúc này rất tức giận, nắm chặt nắm đấm nói: “Nếu không phải lão đại sợ cô làm khó dễ thì có ai nguyện ý đợi cô.”

Tôi ném vali cho hắn, tự mình bước về phía trước.

Nhìn thì có vẻ chờ đợi nhưng thực chất là đang theo dõi.

Ngay cả bây giờ, Giang Lương Viễn vẫn chưa hoàn toàn mất cảnh giác trước tôi.

Phương Khôn xách hành lý hùng hùng hổ hổ đi theo sau, tôi lấy ra một chiếc gương nhỏ giả bộ trang điểm, thấy hai bóng đen lướt qua cửa sổ tầng trên.

“Sao lão đại vẫn chưa tới?”

Tôi liếc nhìn Phương Khôn, có chút không vui: “Không phải đã nói bay lúc hai giờ sao?”

Phương Khôn đi tới một bên nghe điện thoại, vẻ mặt dần dần mừng rỡ như điên: “Thật sao? Chết hết rồi? Rất tốt!”

Tôi nhận ra có chuyện lớn xảy ra, chưa kịp hỏi thì Phương Khôn đã sải bước tới và tát thật mạnh vào mặt tôi.

Tôi choáng váng đến mức ngã xuống đất.

“Đồ khốn! Lão tử đã phải nhịn cô lâu rồi!”

“Anh dám đánh tôi, tôi là người của lão đại!”

Phương Khôn túm tóc tôi, cho tôi xem ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn: “Nhìn xem, lão đại của cô bây giờ đã bị nổ tung thành từng mảnh rồi!”

Tôi vô thức bác bỏ sự thật này, Giang Lương Viễn chỉ có thể bị tôi đưa đến pháp trường.

Hắn tâm cơ như vậy, làm sao có thể dễ dàng để xảy ra chuyện.

“Không thể nào, tôi không tin!”

Phương Khôn lấy ra một con dao găm, kề lưỡi dao sáng chói lên cổ tôi: “Giang Lương Viễn đã nói cho cô mật khẩu két sắt, nói ngay!”

Chiếc két sắt chứa tài khoản ngân hàng và mật khẩu của Giang Lương Viễn ở nước ngoài.

“Tôi không biết, có biết cũng không nói cho anh.”

“Cô cho rằng Giang Lương Viễn có thể trở lại sao?” Hắn nhấc tôi lên khỏi mặt đất, lưỡi dao sắc bén lướt qua trên má: “Không nói, tôi chôn cô theo hắn.”

Tôi cười lạnh: “Tôi thà chôn cùng lão đại còn hơn phản bội!”

Ngay khi Phương Khôn chuẩn bị động thủ, một chiếc xe jeep lao tới trước mặt chúng tôi, cuốn theo cát bụi.

Trong xe vang lên một giọng nói cực kỳ khàn, đó là cánh tay phải của Giang Lương Viễn – lão Thân: “Phương Khôn, lá gan ngươi thật lớn.”

Hắn nhảy ra khỏi xe, cầm một khẩu AK trên tay, khuôn mặt đầy sẹo không có biểu cảm gì.

Nhìn thấy hắn, tôi vô thức nghiến chặt răng.

Chính lão Thân đã phát hiện ra thân phận nằm vùng của Nhậm Hằng, nghĩ ra nhiều phương pháp khác nhau để tra tấn anh.

Phương Khôn nhìn hắn: “Lão Thân, lão đại không còn, giờ ông làm lão đại, tôi là lão nhị, chúng ta chia đều Giang thị.

“Lão Thân, ông đã trung thành và tận tâm với lão đại, tôi đây sẽ dùng máu tình nhân của hắn ta làm lễ tế cờ!”

Nói xong, con dao trong tay Phương Khôn đâm mạnh vào cánh tay tôi.

Đau đớn khiến đầu óc tôi trống rỗng nửa phút, tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn lão Thân: “Không cần lo cho tôi. Giết hắn, báo thù cho lão đại!”

Lão Thân cau mày, giơ súng lên chĩa vào chúng tôi.

“Lão Thân, cứ bắn tôi đi. Dù sao lão đại đi rồi, tôi cũng quyết không sống một mình!”

Tôi dám chắc rằng tất cả những chuyện này đều nằm trong sự kiểm soát của Giang Lương Viễn. Hắn cố tình để Phương Khôn có cơ hội nổi loạn, đồng thời có thể dùng điều này để kiểm tra tôi.

Chỉ cần tôi đóng vai người tình chung thủy, tôi có thể chiếm được lòng tin của hắn.

Lão Thân nhanh chóng lên đạn, lúc này chỉ cần hắn cử động ngón tay một chút, tôi và Phương Khôn sẽ chết.

Tôi im lặng nhắm mắt lại.

“Đoàng!”

Tiếng súng chói tai vang lên.

Tôi từ từ mở mắt. Phương Khôn không thể tin nhìn về phía sau, trước ngực là mảng máu lớn.

Lão Thân không bắn.

Phía sau chúng tôi, Giang Lương Viễn mặc áo gió màu đen, mặt không chút thay đổi, cầm khẩu súng.

Tôi nhìn thấy hắn như nhìn thấy vị cứu tinh, ôm tay loạng choạng chạy tới:

“Lão đại, ô ô ô… Em tưởng rằng anh đã chết… Em muốn đi cùng anh…”

Giang Lương Viễn giọng khàn khàn, sờ mặt tôi thở dài: “Cô bé ngốc.”

Tôi ngước hai mắt đẫm lệ lên nhìn hắn: “Em không ngốc, em chỉ quá yêu anh thôi”.

Ta yêu ngươi. Nên ngươi phải chết trên tay ta.

3.

Trong phòng y tế, bác sĩ đang băng bó vết thương trên cánh tay tôi: “Vết thương đã vào đến xương, về sau bàn tay này không thể nâng vật nặng được, nếu không sẽ bị tàn phế”.

Tôi nằm trên giường bệnh, nhìn lên trần nhà, nước mắt chảy dài trên má.

Giang Lương Viễn lo lắng ôm lấy tôi: “Rất đau phải không?”

Tôi đã được gây tê làm sao đau được.

Tôi chỉ đang nghĩ đến Nhậm Hằng, anh ấy đã đau đớn biết bao nhiêu.

Tôi lắc đầu, cố gắng mỉm cười: “Lão đại, có thể giao Phương Khôn cho em xử lý được không?”

Giang Lương Viễn do dự một lúc, sau đó trầm giọng giải thích:

“Phương Khôn có thể vẫn còn liên lạc với cảnh sát, hiện tại lão Thân đang tiếp nhận việc này.”

Trong lòng tôi biết rõ, lão Thân vĩnh viễn là tâm phúc trọng yếu nhất của Giang Lương Viễn.

Mà quan hệ hiện tại của chúng tôi chưa thân thiết đến mức hắn có thể giao mọi việc cho tôi.

Giang Lương Viễn nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, trong phòng chỉ còn hai người, hắn dỡ bộ mặt nghiêm túc và lạnh lùng xuống: “Bảo Nhi, sao hôm nay không nói mật mã cho hắn?”

Tôi biết đây đều là mưu kế của hắn, chỉ cần tôi sơ suất một chút, chờ đợi tôi chỉ là cái chết.

Tôi bày ra vẻ uỷ khuất bật khóc, đã diễn thì phải diễn cho đạt: “Bởi vì em không muốn tâm huyết của lão đại bị kẻ khác cướp mất. Nếu thật sự lão đại gặp chuyện không may, em sống một mình cũng không có ý nghĩa gì”.

Giang Lương Viễn ngữ khí cực kỳ ôn hòa, ngón tay xoa xoa tóc tôi rất thoải mái: “Em thật sự muốn chết cùng tôi sao?”

Hắn khẽ mỉm cười, trong căn phòng thiếu ánh sáng, đôi mắt đen của hắn sâu thẳm và thâm thuý.

Tôi chân thành gật đầu, khóe mắt có một giọt nước mắt: “Em nguyện ý.”

Bàn tay Giang Lương Viễn nắm tóc chặt hơn, trong giọng điệu có chút đe dọa: “Bảo Nhi, nếu một ngày tôi thật sự xảy ra chuyện, cho dù có xuống địa ngục, tôi cũng bắt em đi cùng”.

Tôi gật đầu, hai mắt đẫm lệ, rúc vào lòng hắn đầy vẻ nhu thuận.

Giang Lương Viễn, ngươi yên tâm, trước luật pháp, ta sẽ đích thân phán xét và tống ngươi xuống địa ngục.

4.

Đêm đó, tôi có một giấc mơ.

Mơ về thời trung học, khi chúng tôi còn đầy nhiệt huyết.

Tôi và Nhậm Hằng là bạn học cấp ba. Ước mơ từ nhỏ của tôi là trở thành một cảnh sát vì dân trừ hại, còn Nhậm Hằng quanh năm đứng trong top ba của lớp, lại mơ ước trở thành Stephen Hawking thứ hai, dùng vật lý để thay đổi thế giới.

Vào năm cuối trung học, Nhậm Hằng, người rõ ràng đã nhận được lời đề nghị từ Đại học Stanford, đột nhiên thay đổi nguyện vọng làm cảnh sát ngầm.

Cha anh tức giận đến mức bị cao huyết áp. Anh là con một trong gia đình ba đời độc đinh, nhà anh làm sao chịu được việc đứa con duy nhất lao vào nơi nguy hiểm và tối tăm?

“Luôn có người cần phải làm việc trong bóng tối, có con đi cùng Bối Nhi, ít ra cô ấy sẽ không phải tự mình vất vả như vậy.”

Nhậm Hằng nắm chặt tay tôi: “Bối Nhi, em bảo vệ thế giới, anh sẽ bảo vệ em.”

Đúng rồi, lúc đó tôi còn có tên là Lâm Bối Nhi.

Đêm trước tốt nghiệp đại học, Nhậm Hằng và tôi được phân công làm điệp viên ngầm, nằm vùng trong một tổ chức buôn người.

Tổ chức phải mất ba tháng để điều tra và phát hiện ra nhân vật cốt lõi của băng nhóm tội phạm này chính là Giang Lương Viễn. Tập đoàn Giang thị của hắn bề ngoài hoạt động xuất nhập khẩu nhưng lại bí mật buôn bán nội tạng người.

Các vụ thanh thiếu niên mất tích trong giai đoạn này có liên quan mật thiết đến hắn.

Tuy nhiên, Giang Lương Viễn này không thiếu cả tiền lẫn tình, không có thói quen xấu nào, quá hoàn mỹ không giống người.

Ngoại trừ hắn có một mối tình bạch nguyệt quang đã chết khi còn trẻ.

Để tiếp cận hắn, tôi đã thay đổi khuôn mặt của mình để giống cô ấy.

Lần đầu tiên gặp hắn là ở hộp đêm, tôi mặc váy trắng bán bia, cố tình đi đến quầy bên cạnh hắn, bị người của tổ chức sắp xếp trước, giả bộ trêu chọc.

Lúc tôi bối rối ngã xuống đất, “vừa vặn” ngã dưới chân hắn, đổ bia làm bẩn quần hắn.

Tôi hoảng hốt dùng mép váy giúp hắn lau vết bẩn trên quần: “Xin lỗi, tôi xin lỗi.”

Trong ánh sáng mờ ảo, tôi ngẩng đầu lên, trong mắt một tầng hơi nước, đúng dáng vẻ một tiểu bạch hoa điềm đạm đáng yêu.

Giang Lương Viễn đang ngồi hút thuốc, nghe thấy giọng nói của tôi, không chút để ý ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy khuôn mặt tôi, đồng tử hắn khẽ run lên.

Tàn thuốc rơi xuống mu bàn tay.

Tôi biết, việc đã thành.

Hắn cơ hồ không khống chế được thanh âm run rẩy, kích động nắm tay tôi kéo về phía mình: “Em tên gì?”

Giọng tôi rất yếu ớt, như đang sợ hãi: “Lâm, Lâm Bảo Nhi.”

Sau

Facebook Comments Box

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *