11.
Không biết Kỳ Yến có nghi ngờ lời nói ngụy biện của tôi hay không nữa, nhưng tôi lại có thể thản nhiên nói với anh ấy rằng:
“Lý do lúc đó tôi rời khỏi anh là vì tôi không muốn quãng đời còn lại của mình phải sống chung với một người b//ạ..i li//ệt.”
Bởi vì tôi biết rằng sau khi nghe câu nói này, một người kiêu hãnh như Kỳ Yến nhất định sẽ không truy cứu chuyện này nữa.
Đúng là Kỳ Yến không hề hỏi thêm gì nữa, anh ấy ôm lấy eo của Sở Ninh Huyên đi từng bước lướt qua và biến mất trong tầm mắt tôi.
Chỉ bỏ lại một câu: “Người xui xẻo như vậy hiếm lắm.”
Cảnh tượng gai mắt đến mức khiến tôi đ@u đớn hơn cả ngày gặp t//ai n//a.n g/iao thô//ng.
Chân cứ bước đi một cách lang thang vô định, trong chốc lát tôi bỗng quên mất nơi làm việc của mình nằm ở chỗ nào.
Tôi lật tung cả quyển sổ tay nhưng trên đó toàn là những chuyện liên quan đến Kỳ Yến.
Nhân viên cửa hàng hoa mắng tôi là kẻ đ//iê//n, bảo tôi cút đi, nói rằng tôi không hề làm việc ở đây.
Tôi vội vàng khom lưng nói: “Xin lỗi”, rồi quay người rời đi.
Điện thoại bỗng nhiên reo lên.
Sau khi lấy điện thoại ra, tôi sờ sờ túi vẫn còn phồng căng, rồi chợt nhớ hóa ra hôm nay tôi phải đến bệ//nh vi//ện nộp ti,,ền viện phí cho mẹ, may quá rốt cuộc cũng đủ tiền rồi.
Nhấn nút trả lời, tôi cười và áp tai vào điện thoại, một giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia:
“Có phải là gia đình của bà Trương không ạ, do không cấp cứu kịp thời nên…”
Anh ta có ý gì, cái gì mà cấp cứu không kịp thời.
Rõ ràng tôi mới vừa gom đủ tiền rồi cơ mà.
Nắm chặt một mớ tiền dày cộp trong tay, tôi không thể kiểm soát được mà run rẩy, nghẹn ngào.
Tôi đã không còn mẹ nữa rồi.
Tôi dựa vào góc tường hít thở đầy khó khăn, tâm trạng kích động đến mức không thể rơi được một giọt nước mắt nào.
Có phải tôi thật sự chính là một ngôi sao chổi không, sao tất cả mọi người đều sẽ rời bỏ tôi mà đi như thế chứ.
Lẽ ra tôi nên ch*t đi trong vụ ta//i na//n ô tô mười mấy năm về trước rồi.
12.
Kỳ Yến cũng đến dự đám ta//ng của mẹ Trương.
Những người bạn xung quanh Kỳ Yến tôi đều quen thuộc cả, nhưng tôi lại không thể nhớ rõ tên của họ nữa rồi.
Tuy nhiên, có một người phụ nữ liên tục qu//ấy r//ầy Kỳ Yến, càng nhìn càng thấy khó chịu, thế nên tôi dứt khoát quay đi chỗ khác không thèm nhìn đến nữa.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến tai tôi t//ê d//ại:
“Thật biết cách giả vờ!”
“Kiều Vãn, đừng giả vờ khóc nữa, cô không có tư cách làm điều đó.”
Đúng vậy, ở trong mắt Kỳ Yến, tôi từ đầu chí cuối vốn dĩ là một kẻ phả//n b//ội không hơn không kém, còn khiến anh ấy vạn phần căm p//hẫn.
Tôi siết chặt lấy tay mình, giả vờ như không nghe thấy lời nói ấy, bỗng dưng, tôi nhớ lại hiện trường vụ ta//i na//n kinh hoàng cách đây mười mấy năm.
Lúc ấy, tôi lặng lẽ ôm một con búp bê cô đơn đứng lẻ loi một mình.
Chính Kỳ Yến đã nhẹ nhàng che mắt tôi lại, anh nói:
“Kiều Vãn, đừng khóc. Anh sẽ đưa em đi.”
Mà bây giờ trên thế giới này tôi đã không còn ai nữa cả, chỉ còn lại một mình tôi thôi, sẽ chẳng còn ai đến và đưa tôi đi nữa.
Kỳ Yến nán lại vẫn chưa có ý định rời đi, anh cúi đầu dừng lại một lúc, rồi đột ngột cất tiếng chế giễu: “Chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô đâu mất rồi?”
Tôi bị câu hỏi của anh ấy làm cho ngớ ra, dường như tôi đã quên mất bản thân có chiếc nhẫn nào như vậy.
Tôi tưởng rằng Kỳ Yến đang muốn đòi lại thứ thuộc về mình.
“Nhẫn? Nhẫn gì, anh chưa từng tặng nhẫn cho tôi mà?”
Tôi nghi hoặc ngước nhìn lên.
Kỳ Yến nhíu mày càng sâu hơn: “Kiều Vãn, cô đang nói gì vậy?”
Nhìn thấy phản ứng của Kỳ Yến tôi biết nhất định bản thân có thể đã nói sai điều gì đó rồi.
“Không có gì.” Tôi cúi đầu lảng tránh không dám nhìn vào mắt anh ấy.
Trước khi biểu cảm của Kỳ Yến trở nên tô`i t//ệ hơn, tôi vội ngẩng đầu lên mỉm cười: “Sao vậy, anh Kỳ đây có phải là đối với tôi nhớ mãi không quên hay không?”
Kỳ Yến ngẩn ra một lúc, rồi lập tức cười khẩy: “Kiều Vãn, cô đán//h giá bản thân mình quá cao rồi.”
Kể từ sau hôm đó, tôi không bao giờ gặp lại Kỳ Yến thêm một lần nào nữa.
