Tại một quán bar nào đó ở Kinh Châu.
Tôi mặc một bộ đồ hở h//a//ng, nhảy múa c//uồ//ng lo//ạn ở trung tâm sàn nhảy.
Cuộc sống về đêm ở Kinh Châu tràn ngập những thú vui xa hoa đ–ô`i tr–ụy, còn tôi chỉ là món đồ chơi để mua vui cho những kẻ quyền quý ở đó, trên người chẳng hề tồn tại một chút phẩm giá nào.
Tôi cúi xuống nhặt nhạnh lại những đồng tiền mà phải đá//n//h đổi bằng cả tôn nghiêm của bản thân đang ào ạt rơi xuống như mưa, tôi chẳng quan tâm điều gì cả, đối với tôi mà nói đây chính là tiền mà tôi có thể dùng để cứu lấy mẹ của mình.
“Ồ, chẳng phải là đại minh tinh hết thời Kiều Vãn đây sao? Sao lại vì một trăm tệ mà quy` rạp xuống đất vậy!”
“Thật đúng là ‘phượng hoàng trụi lông chẳng bằng gà’, nhìn cái bộ dạng mê tiền này kìa, dù sao cũng từng ở nhà họ Kỳ…”
“Kẻ quê mùa dù có dát vàng lên người thì cũng vẫn là kẻ quê mùa mà thôi!”
“Thật là nh..ụ..c nhã làm sao!”
Tôi không để tâm bất kỳ lời nói nào của bọn họ.
Cho đến khi tôi ngửi thấy một mùi hương vô cùng quen thuộc.
Tôi ngồi thụp xuống đất, tay vẫn nắm chặt tiền, vẻ mặt ngơ ngác ngước lên nhìn Kỳ Yến, nhưng trong mắt anh ấy lại tràn ngập sự m..ỉ–a mai, gi–ễu c–ợt.
Anh ấy thậm chí không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái: “Kiều Vãn, đã cưu mang cô mười mấy năm thì tôi cũng có thể lấy đi tất cả mọi thứ mà cô có.”
Tôi không thể hiện bất kỳ biểu cảm nào, nét mặt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, bởi vì mọi thứ mà tôi có cũng đã tan biến cùng với ngày mà Kỳ Yến gặp t–a–i n–ạ–n gi/ao thô//ng.
Kỳ Yến dẫ//m ná//t những tờ tiền trong tay tôi, còn dẫ///m cả lên cổ tay tôi nữa.
Giọng anh ấy lạnh lùng, rét c//ăm đến mức như có thể xuyên thấu qua tôi: “Cái gì không thuộc về cô thì đừng có lấy.”
Kỳ Yến dẫ//m rất mạnh, bàn tay tôi đã trở nên trắng bệch, nhưng tôi vẫn cố chấp không hề có ý định thỏa hiệp, tôi không thể để mất thêm mẹ Trương được nữa.
Tôi vẫn giữ tư thế ấy nhìn Kỳ Yến một cách ngây ng–ốc.
“Vẫn muốn lấy à?”
Giọng Kỳ Yến vang lên đầy châm chọc,
“Thế cô quy` xuống cầu xin tôi đi!”
Ngay khi anh ấy vừa dứt lời, đầu gối tôi vốn đang khuỵu xuống liền lập tức chạm đất, phát ra một tiếng vang giòn giã.
Tôi ngước lên nhìn Kỳ Yến, mỉm cười chân thành: “Tôi cầu xin anh, Kỳ Yến.”
“Ch*t ti*t.”
Tôi nghe thấy Kỳ Yến nghiến răng nghiến lợi rủ//a thầm một câu.
Tiếp đó, anh ấy quay sang những kẻ vừa chế gi//ễu tôi, gầm lên: “Cút hết cho tao!”, rồi không buồn ngoảnh lại mà bỏ đi mất.
Quán bar ngay lập tức trở nên yên tĩnh, tôi không còn nghe thấy lời xì xầm bàn tán nào nữa, cứ thế tôi lại khiêu vũ suốt cả một đêm.
Đêm hôm đó, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của bất kỳ khán giả nào, thứ duy nhất tôi còn nhớ chính là hình ảnh của Kỳ Yến trong ký ức.
Khi mới chuyển trường tới, tôi đã bị ba//t na–t, chính Kỳ Yến đã một mình kéo tôi ra khỏi phòng kho của trường cấp hai.
Anh ấy bất chấp cơ thể tôi lấm lem vệt sơn và nước b–ẩn, vẫn một mực cõng tôi về nhà.
Anh ấy nói, Vãn Vãn đừng s–ợ.
Thật sự lúc đó, cho dù trời có sập xuống đi nữa tôi cũng không hề s–ợ hãi một chút nào cả.
Tình cảnh hôm nay dường như rất giống ngày đó, chỉ có điều người sỉ nh–ục tôi lúc này lại chính là Kỳ Yến.
May quá, tôi lại nhớ ra một chuyện nữa về Kỳ Yến rồi.
10.
Không biết có phải do Kỳ Yến hay không, nhưng sau hôm đó không còn ai trong quán bar đến quấy rối tôi nữa.
Tôi đã thuê một căn nhà khác, số tiền còn lại cũng vừa đủ để trang trải cho những chi phí gần đây của mẹ Trương.
Vốn dĩ tôi cũng định bụng là sẽ tiếp tục sống một cuộc đời mơ mơ hồ hồ như vậy, nhưng trên đường đi làm tôi bỗng nhiên gặp lại một người.
Tôi nắm chặt lấy quyển sổ ghi chép trong túi, ngây người nhìn người đó đang tiến đến gần.
Nhìn vào dáng vẻ và cử chỉ, cô ta ắt hẳn đến đây là để tìm tôi.
“Kiều Vãn, mày rốt cuộc đã nói gì với Kỳ Yến! Rõ ràng trước đây anh ấy không như vậy!”
Nhác thấy cô ta muốn giơ tay lên định t//át tôi, theo bản năng tôi vô thức lùi lại một bước.
Nhưng dường như phản ứng của tôi lại chậm hơn nhiều so với tưởng tượng, móng tay giả của cô ta vẫn tạo ra một vệt hằn đỏ rát trên mặt tôi.
Cô ta là ai thế nhỉ? Đây là phản ứng đầu tiên của tôi.
“Tiện nhân, mày đã quấn lấy Kỳ Yến mười mấy năm còn chưa thấy đủ hay sao!”
“Ai ở Kinh Châu này mà không biết Kỳ Yến chính là của tao, mày là cái thá gì mà dám thừa cơ làm bạn gái của anh ấy, mày rốt cuộc đã cho Kỳ Yến uống thứ bu`a m..ê thu.//ốc l..ú gì!”
Người này hung hăng đến mức tôi phải lùi lại hai bước, cau mày hỏi: “Cô là ai?”
Cô ta tỏ ra vô cùng ngỡ ngàng: “Kiều Vãn, mày phát b//ện//h đi..ê..n gì thế?”
“Kỳ Yến không ở đây, đừng có dùng cái bộ dạng trà xanh đó để nói chuyện với tao!”
Tôi lặng lẽ lấy quyển sổ tay nhỏ nhắn trong túi ra và lật đến trang đầu tiên, giả vờ như vô tình nhìn lướt qua.
Tiếp đó tôi ngước nhìn cô ta, nhẹ nhàng mở lời: “Cô là Sở Ninh Huyên?”
“Cái đồ quê mùa như mày mà cũng xứng gọi tên tao à.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may quá đúng là không gọi sai, đầu óc tôi bỗng chốc cũng trở nên tỉnh táo hơn đôi chút.
Nhìn Sở Ninh Huyên đột ngột nổi gi..ậ//n một cách vô lý, tôi bỗng cảm thấy hơi buồn cười.
“Cô Sở không phải chính là người hùng đã cứu mạng Kỳ Yến trong vụ tai nạn giao thông sao? Cả cái Kinh Khuyên này ai mà không biết Kỳ Yến đã bỏ ra cả núi tiền để mang lại tài nguyên cho cô Sở đây, thế nên không biết cô Sở đến đây phát điên với tôi làm cái gì…”
Bị tôi phản bác, Sở Ninh Huyên như bị ng..hẹn họng: “Mày!”
Tôi miệng cười nhưng mắt không hề cười nhìn cô ta: “Sao cô Sở lại tỏ vẻ căng thẳng thế?”
“Mày… con mắt nào của mày nhìn thấy tao căng thẳng hả đồ sao chổi!”
Tôi vốn đã không còn bận tâm đến cái xưng hô này nữa, bình tĩnh mở lời: “Hay vốn dĩ người đã cứu Kỳ Yến trong vụ t..ai na//n gi/ao thô//ng kia căn bản không phải là cô…”
Chỉ với một câu nói, Sở Ninh Huyên bỗng chốc trở nên mất kiểm soát trợn tròn mắt nhìn tôi, thật sự với tư cách là một diễn viên thế nhưng cô ta lại không hề biết che giấu.
“Mày, mày đang nói b..ậy b..ạ cái gì vậy Kiều Vãn!”
“Cô nhờ người ph//á hủy camera tại hiện trường vụ ta//i na//n, cô còn nhờ người làm giả giấy chứng nhận ta//i na//n ô tô của cô. Cô Sở đây có cần tôi nói chi tiết hơn nữa không?”
Đôi mắt của Sở Ninh Huyên nhíu lại gần như tạo thành một đường thẳng: “Kiều Vãn, thật ra mày biết những gì?”
Cái gì tôi cũng biết cả.
Nhưng đôi khi sự thật không nhất thiết phải được phơi bày ra trước ánh sáng, bởi vì cái gọi là ‘sự thật’ đó sẽ là lớp lá chắn cuối cùng của tôi.
Tôi không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ta: “Cô Sở à, nếu đi làm trễ tôi sẽ bị trừ lương.”
Tuy nhiên, chỉ với một câu nói như vậy, tôi đã thấy được sự s//ợ h..ãi khó tả hiện lên trên mặt của Sở Ninh Huyên.
Thế cục giằng co cho đến khi tôi bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương tuyết tùng quen thuộc.
Tôi nghĩ, vẻ mặt của tôi lúc này chắc cũng không khác gì mấy so với Sở Ninh Huyên hiện tại.
“Kiều Vãn, thật ra cô biết được cái gì.”
Câu nói này chính là do Kỳ Yến nói.
