6.
Cánh cửa mà Kỳ Yến định mở ra là một trong số ít những thứ có thể c..ứu rỗi tôi trên thế giới này, bởi vì tất cả mọi thứ mà tôi giấu sau cánh cửa ấy đều có liên quan đến anh.
Vốn dĩ tôi đã từng nghĩ rằng bản thân khi gặp lại Kỳ Yến sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, bởi lẽ đối với Kỳ Yến, tôi chỉ là thú vui tiêu khiển lúc anh ấy buồn ch..án, hoặc cùng lắm cũng chỉ là vật sở hữu của một thiếu gia nhà giàu mà thôi.
Nhưng làm sao có thể cơ chứ, người mà bản thân yêu từ tận đáy lòng, dù gặp lại bao nhiêu lần đi nữa cũng vẫn sẽ khiến trái tim rung động.
Tôi trốn vào phòng làm việc, thật muốn hồi tưởng lại mọi thứ liên quan đến Kỳ Yến, nhưng trớ trêu thay, dường như những gì tôi có thể nhớ đã không còn nhiều nữa rồi.
Tôi nhìn chằm chằm vào lọ nước hoa trên bàn, đó chính mùi hương mà Kỳ Yến yêu thích nhất, bây giờ đã cạn đến đáy, nhưng tiếc thay tôi lại không có tiền mua chai mới.
Bỗng nhiên, tiếng ồn ào náo loạn vang lên từ bên ngoài cánh cửa, khiến đầu óc tôi như muốn n—ổ tu-ng.
Ai đó đã đ–á tung cánh cửa phòng tôi: “Đ–ập! Đ–ập đi! Đạ–p ná–t hết cho tao!”
“Bảo con nhỏ này gói ghém hết đồ đạc rồi cuốn xéo đi!”
Đ..ầu óc bỗng chốc trở nên tỉnh táo, tôi vội vàng đứng dậy và gần như ngay lập tức đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi van xin họ đừng đậ…p ph..á đồ đạc trong phòng làm việc của tôi nữa, tôi thậm chí đã quy` xuống cầu xin họ, xin họ hãy để lại cho tôi một chút kỷ niệm. vì đây chính là điều xa xỉ duy nhất mà tôi còn sót lại trên thế giới này.
Thế nhưng… họ không thèm nghe và cũng chẳng quan tâm tới những điều tôi nói.
Tôi cố sức ôm lấy chân họ van xin, nhưng những người này cứ mặc kệ, họ kéo tôi lê lết trên sàn nhà đổ nát, còn tỏ ra g…hê tở…m đá vào người tôi.
Sàn nhà nhuộm một màu đỏ tươi, nhưng tôi không hề cảm thấy đ@u đớn gì cả, tôi chỉ cảm thấy vô cùng h..ối ti..ếc, mọi ảo mộng về Kỳ Yến đã chính thức vỡ ta..n hoàn toàn.
Mà trớ trêu thay, chính Kỳ Yến là người đã phái những người này đến.
7.
Tôi lặng lẽ vô định bước đi trên đường, trong tay vẫn còn nắm chặt lấy lọ nước hoa vốn đã trống rỗng từ lâu, đây là thứ duy nhất mà tôi giành lại được.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi quyết định đến nhà vệ sinh gần trung tâm thương mại để chỉnh trang lại, hy vọng có thể khiến bản thân trông bớt luộm thuộm hơn.
Sau đó, tôi liền đón taxi đi đến bệnh viện.
Trước cửa phòng bệnh, tôi cố gắng hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại tâm trạng, rồi đẩy cửa bước vào: “Mẹ Trương, mẹ vẫn chưa ngủ ạ?”
Người phụ nữ lớn tuổi lập tức nở một nụ cười tươi rói, hằn sâu thêm những vết chân chim trên mặt.
Bà quay sang người phụ nữ đang nằm ở giường bên cạnh, trêu chọc: “Chị Trương, con gái chị lại nhận nhầm người nữa rồi.”
Rồi bà ấy quay lại và nhìn tôi: “Vãn Vãn, mẹ con nằm bên kia kìa.”
“Sao con bé xinh xắn này cứ muốn nhận tôi làm mẹ của nó vậy ta.”
Bà ấy cười vui đến nỗi không khép nổi miệng.
Biểu cảm bối rối của tôi bỗng chốc trở nên khá gượng gạo: “Cháu xin lỗi cô ạ.”
“Do trời tối quá nên cháu nhận không ra.”
Tôi cố gắng tìm cho mình một lời giải thích hợp lý.
Mẹ Trương dường như không mấy vui vẻ, bà nhìn tôi với ánh mắt chất chứa đầy sự lo lắng, vẻ mặt của bà nặng trĩu tâm sự khó tả.
Tôi vội vàng mỉm cười, nghịch ngợm trêu: “Thật là! Ngay cả mẹ mà con cũng nhận nhầm, lần sau Vãn Vãn nhất định sẽ nhìn cho thật kỹ. Mẹ Trương không được giận con đâu đấy.”
Ai ngờ mẹ Trương không những không tin, mà còn rút máy đo nồng độ oxy trên ngón tay xuống, sau đó bà run rẩy kéo tôi ra hành lang.
Còn chưa kịp mở lời, nước mắt bà đã tuôn trào. “Vãn Vãn, sau này con đừng đến đây nữa được không?”
“Bé con, con hãy nghe lời, mẹ Trương tự biết tình trạng của mình, mẹ thật sự không còn sống được bao lâu nữa đâu.”
Đôi bàn tay gầy gò như khúc gỗ của bà nắm lấy tay tôi vẫn không ngừng run rẩy: “Con gái bé nhỏ, mẹ xin con đấy. Con đừng tiêu tiền vào đây nữa.”
Tôi sững người hồi lâu.
Ánh sáng mờ ảo tại góc hành lang làm tôi thật không biết trên khuôn mặt mẹ Trương hiện giờ là vẻ tuyệt vọng hay là bất lực.
Tôi lúng túng lau nước mắt trên má mẹ Trương: “Mẹ nói gì vậy ạ, con có tiền mà, con là một đại minh tinh, Vãn Vãn có rất nhiều tiền.”
“Mẹ không được nói những lời xu–i xẻo như vậy nữa đâu đấy, mẹ vẫn sẽ sống với Vãn Vãn thêm rất lâu mà.”
Mẹ Trương im lặng, bà nhìn chằm chằm vào tôi một hồi lâu.
Tôi cũng cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ nhất có thể.
Nhưng đôi khi, chỉ một câu nói cũng đủ khiến lớp ngụy trang tinh vi của một người tan vỡ.
“Con gái à, mẹ biết hết, mẹ Trương đã chăm sóc con mười mấy năm rồi, chuyện gì của con mà mẹ lại không biết chứ, bao gồm cả việc con…”
Sau khi thanh toán việ–n phí cho mẹ Trương, tôi rời khỏi bệnh viện.
Mẹ Trương chính là bảo mẫu của tôi trong mười mấy năm qua khi tôi còn sinh sống ở nhà họ Kỳ.
Bố mẹ Kỳ chỉ coi tôi là một món đồ chơi của Kỳ Yến, họ chưa bao giờ thèm liếc mắt nhìn đến tôi.
Tôi vẫn luôn cảm thấy rằng mẹ Trương chính là món quà mà ông trời thương xót ban tặng, là người mẹ mà chính tay ông lựa chọn cho tôi.
Cho nên, tôi rất cần tiền, dù cho bằng bất cứ giá nào tôi đều phải nhanh chóng kiếm được tiền.
