3.
Tôi vừa dứt lời, mọi thứ xung quanh bỗng chốc rơi vào một sự trầm mặc đá/ng s//ợ, tiếp đó nữa là một cú t//á//t trời giáng đáp xuống mặt tôi.
Chẳng biết buổi lễ đã kết thúc từ lúc nào mà Sở Ninh Huyên lại xuất hiện ở đây và giơ tay tát tôi.
“Hừ! Kiều Vãn, đồ thứ vô ơn như cô có tư cách gì mà đứng trước mặt Kỳ Yến.”
Trước khi tôi kịp định thần, giọng nói của Kỳ Yến đã vang lên bên tai: “Cô phát đi,,ê,n cái gì vậy!”
Tuy nhiên, điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là câu nói này của anh ấy lại là dành cho Sở Ninh Huyên.
Trên đường trở về phòng trọ, tôi vô thức vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Vốn dĩ cũng chỉ là một chiếc nhẫn rẻ tiền mua vội vàng ở một quầy hàng rong, thế nhưng lại có thể giúp tôi giải vây lần này.
Trong bầu không khí gió đêm se se lạnh, tôi ngẩn ngơ ngước lên nhìn bầu trời đầy sao mà Kỳ Yến vô cùng yêu thích.
Kỳ thực, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ oán trác–h anh về bất cứ điều gì cả.
Nhớ đến năm đó, bố mẹ tôi đều cùng qua đời trong một vụ ta–i n–a.n giao th–ông.
Tôi một thân đầy má–u đứng tại hiện trường ta–i n//a.n, chính Kỳ Yến đã phát hiện ra tôi và kiên định nói: “Tôi sẽ đưa em ấy về nhà.”
Đối với Kỳ Yến, tôi có lẽ chỉ là món đồ chơi mà cậu ấm nhà giàu tùy hứng mua về, nhưng câu nói ấy chính là cọng rơm cứu mạ//ng duy nhất của tôi trong những đêm dài tăm tối sau này.
Ngay từ khi đặt chân đến nhà Kỳ Yến, tôi đã biết anh ấy có một ánh trăng sáng trong lòng, hai người vốn dĩ là thanh mai trúc mã.
Nhưng nói thật, tôi cũng chưa bao giờ nảy sinh bất kỳ ảo tưởng nào cho rằng Kỳ Yến sẽ yêu tôi.
Trong khi mải suy nghĩ, tôi đờ đẫn tra chiếc chìa khóa gỉ sét vào ổ khóa căn hộ cho thuê.
Bất chợt, giọng nói hu//ng t//ợn của một gã đàn ông trung niên vang lên: “Cô kia, cô mà còn trễ hạn nộp tiền thuê nhà thì đừng trách tôi dùng biện pháp khác đấy nhé!”
Ánh mắt sỗ sàng của gã môi giới cứ nhìn chằm chằm vào vùng ng//ự//c ướt đẫm rư///ợu vang của tôi.
Thấy vậy, tôi lập tức kéo lấy lọn tóc phía sau ra che chắn trước n..g//ực, nhỏ giọng khiêm nhường:
“Thật xin lỗi, anh có thể thư thả cho tôi thêm hai ngày nữa được không? Hai ngày sau tôi nhất định sẽ đóng tiền đầy đủ.”
Tôi nắm chặt tay, lòng bàn tay toát ra mồ hôi nhễ nhại, nhưng tôi vẫn rất tỉnh táo.
Tôi biết rằng bản thân không thể nào đá//n//h lại hắn ta, tôi thật sự không hề có bất kỳ cơ hội nào nếu phản kháng, cho nên van xin hắn ta là cách duy nhất mà tôi có thể làm.
“Đúng là cái đồ x..úi qu..ẩy, tôi cho cô ba ngày, nhiều nhất là ba ngày, ba ngày sau mà còn chưa có tiền thì cuốn đồ rồi lập tức c..ú.t đi!”
Lúc rời đi, anh mắt của gã môi giới nhìn vào tôi như thể đang nhìn một thứ r//ác r/ư//ởi bỏ đi.
“Được, được, được.”
Tôi cúi người vội vàng đáp lại.
Tôi những tưởng rằng bản thân vốn đã quen với cuộc sống như vậy rồi, nhưng không ngờ cảm giác này vẫn chua xót đến thế.
Vội vội vàng vàng làm tôi chẳng nhớ ra cái nào mới là chìa khóa cửa, cứ thế tôi thử gần hết các chìa khóa gắn trên móc.
Khi tôi đang chuẩn bị đóng cửa lại thì một bàn tay trong bộ vest lịch lãm bất chợt xuất hiện, chen ngang chặn lại động tác khép cửa của tôi.
Nhìn thấy những khớp ngón tay quen thuộc, bỗng chốc đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
5.
【 “Cô ấy không phải là đứa con hoang không mẹ, cô ấy chính là người của tôi, mày là cái thá gì mà dám xen vào!”
Nắm đấm của Kỳ Yến vung lên hướng về phía người đứng đối diện. 】
Câu nói vang lên vào mùa hè năm ấy, không biết là xuất phát từ sự thươ–ng h–ại hay có ý gì khác nhưng thật sự đã chạm đến tim tôi.
Lúc tôi vẫn còn đang ngẩn người thì Kỳ Yến đã đẩy cửa bước vào.
Anh ấy rất cao, tôi phải ngẩng cao đầu mới có thể nhìn thấy anh ấy.
“Cô rời bỏ tôi là vì gã đàn ông trung niên vừa nãy đúng không?”
“Hắn ta cho cô căn nhà này à?”
“Kiều Vãn, cô còn chút liêm sỉ nào hay không?”
Bỗng dưng đụng phải đôi mắt u ám của anh ấy, tôi thật không thể nào phân biệt được đây là chất vấn hay vốn dĩ là mỉa mai nữa.
Hóa ra Kỳ Yến nhầm tưởng rằng người đàn ông lúc nãy là người chồng mà tôi đã thuận miệng bịa ra lúc trước.
Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào bèn gượng cười cho qua chuyện, cố tình đổi chủ đề:
“Anh Kỳ tìm tôi có chuyện gì không?”
Kỳ Yến không lên tiếng nhưng đôi mắt dài hẹp của anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi hành động theo bản năng, vô thức lo lắng giấu giếm chiếc nhẫn nhựa trên ngón áp út ra sau lưng.
Kỳ Yến bỗng dưng bật cười, nụ cười mang theo sự châm chọc, khiến lòng tôi hoảng hốt:
“Tất nhiên là có chuyện.”
Anh ấy bước từng bước từ từ tiến đến gần tôi, ép tôi dựa vào trước cửa phòng làm việc:
“Kiều Vãn, cô nên biết rằng những kẻ ph–ản b–ội tôi thì sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp đâu.”
Giọng điệu của Kỳ Yến rất nhẹ nhàng nhưng tôi lại nhìn ra trong mắt anh ấy toàn là sự că–m h..ận ch..án gh..é—t.
Thật nực cười là giờ phút này tôi lại chỉ muốn cố gắng lưu giữ mùi hương trên người anh ấy.
“Kiều Vãn, mạn//g sống của cô do tôi nhặt về, nhưng tôi nào có ngờ được rằng người mình bỏ công cưu mang lại là một kẻ v//ô ơ//n.”
“Bây giờ cô không biết điều cũng chả sao, tôi sẽ từ từ chờ đến ngày cô bị buộc phải đến quy` gối trước mặt tôi, van xin tôi trong tuyệt vọng.”
Cảm xúc Kỳ Yến có chút kích động, cánh tay của anh ấy vung lên suýt chút nữa đánh văng cửa phòng làm việc.
Tim tôi bỗng chốc hẫng đi một nhịp, tôi hành động theo bản năng vội vàng nắm lấy tay nắm cửa.
Kỳ Yến sững người lại trong chốc lát, khớp ngón tay của anh ấy trở nên trắng bệch.
“Sao thế, phòng đó là của ông chồng già của cô nên mới không thể cho người khác xem à?”
Tôi không đáp lại một lời nào chỉ biết cúi đầu thật thấp nhưng tay vẫn không quên nắm chặt lấy tay nắm cửa.
“Thật bẩn t..hỉu.”
Kỳ Yến bỗng chốc nổi giậ..n rút tay về đồng thời quay người bỏ đi mất.
Anh ấy chỉ lạnh lùng để lại một câu: “Cô và hắn ta, một người cũng đừng hòng chạy trốn.”
Sau khi anh ấy đi tôi vẫn đang gục n..gã trước phòng làm việc, mất một lúc lâu sau tôi mới định thần lại, vỗ vỗ đầu óc cho tỉnh táo rồi đứng dậy đi đóng lại cửa chính.
Mùi khói t…huố..c lá bên ngoài khiến tôi ho sặc sụa.
“Khụ khụ khụ.” Tôi che miệng ho khan.
Dáng người này chính là Kỳ Yến.
Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy và thốt lên: “Anh Kỳ, anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Tôi vừa dứt lời, lông mày Kỳ Yến lập tức nhíu lại, nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ: “Cô vừa hỏi tôi câu này rồi, cô đang nói gì vậy, Kiều Vãn.”
Tôi sững người lại một chốc, sau đó vội vàng điều chỉnh lại nét mặt, cười xã giao như không có gì: “Anh nghe nhầm rồi anh Kỳ, tạm biệt, không tiễn.”
Bất chấp ánh mắt nghi hoặc của Kỳ Yến, tôi vẫn lập tức đóng cửa lại, cứ như thể đóng cửa lại thì tôi có thể mãi mãi trốn trong căn phòng an toàn của chính mình.
