Bí Mật Của Bà Nội



13.
“Hiện tại bà ta biến mất một cách khó hiểu như thế, không phải quái vật thì là cái gì?”

“May là bà ta biến mất, nếu không thì không biết còn xảy ra chuyện xấu gì nữa.”

Qua nhiều ngày ở chung, tôi đã thành công trà trộn được vào hội buôn chuyện của mấy cụ già dưới gốc cây to đầu làng.

Mục đích là để tìm hiểu thêm về bà Vương.

“Nhưng bà ấy có làm hại ai đâu. Bà nội cháu rất biết ơn bà ấy đã chiếu cố cho bà nội.”

“Ồ, chúng tôi cũng chăm sóc bà nội của cháu đấy. Nhóc con, đừng có quên chúng tôi thế chứ!”

Tôi vội vàng gật đầu đồng ý rồi bảo vệ sĩ mang quà đã chuẩn bị trước lên.

“Các vị trưởng bối, cháu muốn biết thêm về chuyện bà Vương mất tích và cuộc sống sau đó của bà nội cháu.”

Mấy ông bà già nhìn quà của tôi với đôi mắt sáng rực, thấy tôi chỉ là một cô bé tò mò, họ mỉm cười nhận quà và bắt đầu nói tiếp.

14.
Bà Vương biến mất vào một ngày giông bão.

Sấm sét đì đùng cả đêm, nhiều cây cối trước và sau nhà bị quật đổ.

Sau khi tạnh mưa, trưởng thôn hỏi thăm từng hộ gia đình như thường lệ.

Nhưng nhà bà Vương lại vắng tanh.

Hôm qua có người nhìn thấy bà Vương lên núi lúc trời giông bão, mọi người đều cho rằng có lẽ bà ấy đã ch//ết trên núi.

Một người không quan trọng như thế nếu ch//ết là chấm hết, chưa kể cả làng sợ hãi bà ấy đến vậy.

Việc bà Vương biến mất là một điều tốt cho mọi người.

Nhưng đối với bà của tôi hàng ngày cần đồ ăn và sự hỗ trợ thì đó là một cơn ác mộng.

Bà tôi đổ bệnh, ốm nặng.

Từ đó về sau, đêm nào người ta cũng nghe thấy tiếng bà tôi rên rỉ la hét.

Dân làng chịu không nổi, gọi cho từng đứa con một, có người nhấc máy và nói đối phó rằng khi nào có thời gian sẽ quay lại thăm bà, có người còn không nhấc máy nghe một cuộc gọi nào.

Dần dần không còn ai quan tâm nữa.

Đột nhiên một ngày, tiếng rên rỉ đau đớn của bà biến mất.

Dân làng tưởng bà nội tôi ch//ết rồi nên mở cửa chuẩn bị dọn x//ác.

Nhưng họ lại thấy bà tôi ngồi thẳng tắp trên giường, tinh thần đã phấn chấn hơn rất nhiều.

Những lời đầu tiên của bà là….

Bà phải gọi điện cho bác cả.

“Bà nội của cháu ấy à, sống sót qua đại nạn quả nhiên về sau được hưởng phúc!”

Kể xong câu chuyện, ông lão khách sáo khen ngợi.

Chỉ có tôi biết rằng bà nội đã ch//ết vào đêm hôm đó.

Facebook Comments Box

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *