7
Khi tôi trở lại khách sạn, tiệc mừng thọ cũng sắp bắt đầu.
Dưới chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ là chiếc bánh 18 tầng cao 2 mét.
Bà nội được người dẫn chương trình dìu đi, vẻ mặt bà rạng rỡ, chia bánh cho con cháu.
“Mỗi lần chia bánh kèm theo một lời chúc phúc. Cảm ơn bà đã dành thật nhiều tình yêu thương cho con cháu!”
Người chủ tiệc là do bác cả sắp xếp, mỗi lời nói ra đều cố ý muốn bà nội mở miệng chúc phúc.
Con cháu của bà quỳ dưới đất, hai mắt sáng ngời, mong chờ bà nội thốt ra lời vàng ngọc.
Lần này bà nội rất hào phóng.
Bà chúc cho bác cả tiếp tục trở nên giàu có, cô út ngày càng thăng tiến, gia đình tôi kinh doanh ngày càng phát đạt.
Bà chúc cho anh họ tôi cả tình lẫn tiền đều vẹn toàn, chúc chị họ tôi học hành thành công, có một tương lai tươi sáng.
Nhưng khi bà đến chỗ tôi.
Nụ cười trên mặt bà đột nhiên tắt ngấm.
Bà chỉ từ từ đặt bánh vào tay tôi, nheo mắt một lần nữa rồi mỉm cười với tôi.
“Miếng bánh này ngon nhất đấy.”
“Chúc Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta sống lâu trăm tuổi.”
Khách khứa xì xào bàn tán.
“Chuyện đình nhà lão Nhị không được lòng bà cụ nhất hình như là thật đấy.”
“Những người khác đều được chúc danh lợi hoặc tiền tài nhưng duy nhất cô bé này lại chỉ chúc sống lâu trăm tuổi!”
Bác cả với cô út cười hả hê trên sự đau khổ của người khác, anh chị họ thì vô cùng đắc ý, còn vẻ mặt bố mẹ tôi lại rất khó coi.
Tôi nhìn nụ cười của bà nội, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc.
“Bà nội muốn dành cho Nguyệt Nguyệt những thứ tốt đẹp nhất trên đời.”
Tôi nhìn những con số trên đầu các thành viên trong gia đình giảm xuống vùn vụt.
Tôi chợt hiểu được ý của bà.
Ông chú ban nãy nói rằng trong hộp thức ăn phát dịp mừng thọ của bà có rất nhiều oán khí, những người có liên quan đến dịp mừng thọ lần này chắc hẳn đã bị oán linh nguyền rủa, tuổi thọ sẽ rất ngắn ngủi.
Mà quanh người tôi lại trong sáng sạch sẽ, không nhiễm chút bụi bẩn nào.
Điều này thật sự rất kỳ lạ.
Bà vẫn không hề thay đổi, bà vẫn là người thân tốt nhất của tôi.
Bà vẫn đang bảo vệ tôi bằng cách xa lánh tôi, không cho tôi bất cứ ân huệ nào, cũng không đáp ứng bất cứ mong ước nào của tôi.
Mắt tôi ngấn lệ, tôi quỳ xuống cúi đầu thật sâu.
“Cảm ơn bà nội!”
Sống thật lâu chính là tình yêu mà bà dành cho tôi.
8.
Ở nhà tôi được nửa tháng, bà đột nhiên nói muốn về quê.
Ở quê tôi rất ít người, chỉ có vài người già yếu ở đó.
Bố tôi và những người họ hàng khác mới được hưởng lợi từ tiệc mừng thọ của bà nên không thể đồng ý yêu cầu này ngay được.
Họ lo nhà cửa ở quê xuống cấp, gấp rút mời đội thi công về quê để tu sửa.
Nhà thì đã được sửa rồi đấy.
Nhưng lại phát sinh một vấn đề khác.
Ai sẽ về quê cùng với bà?
“Gần đây các hạng mục đầu tư của tôi tăng gấp đôi nên tôi không thể rời thành phố được đâu.”
Bác cả là người đầu tiên từ chối.
“Ông không thể đi à? Ông sợ đi rồi không ai nuôi mấy cô tình nhân của ông chứ gì? Ông đừng tưởng mấy chuyện xấu xa ông làm ở bên ngoài tôi không biết nhé!”
Bác gái cả chỉ vào bác tôi mắng mỏ. Hai năm nay, từ khi giàu lên, ông ta thường xuyên ra ngoài vào buổi tối và nuôi nhân tình ở bên ngoài.
Bác gái cả khóc lóc làm ầm lên, thậm chí còn đến gặp bà nội để đòi bà làm chủ cho nhưng không ai giúp cả.
Ngay cả con trai của bác cũng khuyên bác nên nhường nhịn.
Cô út nói bác cả là người tệ bạc với bà nhất, đây là quả báo của ông già xấu tính đó.
Anh họ tôi đang yêu đương nồng thắm nên không muốn theo bà nội về quê.
“Tôi mới được thăng chức, nhiều việc phải xử lý lắm, không có thời gian đâu, nhớ quê thật đấy. Trời ơi, tôi nhường cơ hội báo hiếu này lại đấy, lần sau không ai được giành với tôi đâu nhé!”
Cô út tôi nói thì nghe hay lắm, nhưng chúng tôi biết thừa để ăn mừng việc được thăng chức và tăng lương, cô út đã đặc biệt tự thưởng cho bản thân một chuyến du lịch nước ngoài.
Hôm qua cô còn hào hứng đến trung tâm thương mại để mua quần áo du lịch cơ mà.
Sau khi thấy ánh mắt của mẹ rơi lên người mình, chị họ lập tức nói luôn mình bận học nên không thể về quê được.
“Ấy, lúc lấy lòng bà cụ thì lời ngon tiếng ngọt câu sau hay hơn câu trước, nhưng đến lúc thật sự cần làm điều gì cho bà thì mấy người này nhanh chân chạy thật nhanh.”
“Cái nhà này đúng thật là đáng khinh!”
Mẹ tôi nghe ra ý trong lời họ nói, nhịn không nổi mà chế nhạo.
Mấy người bọn họ muốn ai đó trong gia đình tôi về quê cùng với bà.
Bà nội về quê, chẳng biết ngày nào mới quay lại, bình thường chạy qua chạy lại một chút còn được, nhưng nếu thật sự phải sống cùng bà ở cái vùng quê nghèo nàn nơi thâm sơn cùng cốc thì không ai muốn cả.
Ngay cả khi bọn họ đã có tiền bạc thoải mái, địa vị vững vàng.
Bố mẹ tôi cũng không muốn dành quá nhiều thời gian và sức lực cho bà.
Gần đây là dịp gặp gỡ cuối năm, tiệc cưới rất nhiều, nhà hàng của gia đình tôi làm ăn phát đạt như thế, bố mẹ tôi mỗi ngày đều ở nhà vui vẻ đếm tiền nên dĩ nhiên sẽ không đồng ý về quê cùng bà.
“Con sẽ đi.”
Tôi đứng dậy, chỉ bằnt ba từ đã kết thúc cuộc tranh cãi ồn ào này.
Posted inChưa phân loại
Bí Mật Của Bà Nội
Facebook Comments Box
